Chương trước
Chương sau
Hàn Tử Sâm rời khỏi căn nhà cho thuê, bên ngoài xe Cao Trí đang đợi sẵn, anh tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt thả lỏng cơ thể, tay nhẹ nhàng xoa xoa trán.

Đêm qua một đêm không ngủ.

Anh cứ thế ngồi đó nhìn gương mặt đang say ngủ của cô. Anh chưa từng nghĩ gương mặt đang ngủ của một cô gái có gì hấp dẫn, nhưng cô luôn là ngoại lệ của anh.

Giống như cả đời nhìn cô ngủ, mãi mãi sẽ không chán.

“Hàn gia, ngài có về nhà trước không?” - Cao Trí hỏi.

“Ừ.” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt đáp.

Nhưng xe đi được nửa đường, điện thoại của Cao Trí vang lên, sau khi nhận điện thoại sắc mặt có chút thay đổi, lập tức báo cáo với Hàn Tử Sâm: “Hàn gia, tình trạng của Hàn lão gia trở nặng, các bác sĩ hiện đang tiến hành cấp cứu… ngài có muốn đến bệnh viện không?”

Đôi mắt đào hoa đột nhiên mở ra, đôi môi mỏng hé ra: “Đi bệnh viện.

Khi Hàn Tử Sâm đến bệnh viện, Hàn lão gia vẫn đang cấp cứu, Hàn Tử Sâm đứng bên ngoài phòng cấp cứu trong lòng có cảm giác phức tạp khó tả.

Trong mắt của anh, ông nội là một người mạnh mẽ, độc ác và lạnh lùng, tình cảm duy nhất ông chỉ dành cho đứa con trai đoản mệnh của mình.

Đối với ông, những người khác dường như chỉ là một quân cờ, kẻ cả đứa cháu nội duy nhất.

Lão gia tử chỉ xem anh là người thừa kế của Hàn gia hơn là xem anh như cháu trai, thực tế hai người họ căn bản không có tình cảm gia đình.

Phải mất thêm mấy giờ, cửa phòng cấp cứu mới mở ra, bác sĩ nói với Hàn Tử Sâm: “Đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là ông lão đã già rồi, cũng đã trải qua mấy lần phẫu thuật, bây giờ chỉ là vấn đề kéo dài được bao lâu, tốt thì một vài năm, xâu thì vài tháng.”

Hàn Tử Sâm tự nhiên biết rõ dù có bao nhiêu tiền cũng không thể thoát được vòng quay của sinh, lão, bênh, tử.

Hàn lão gia được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi sau phẩu thuật. Ba ngày sau, Hàn lão gia rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Hàn Tử Sâm lại đến gặp ông.

“Ta nghe nói lúc ta thực hiện cấp cứu ngày hôm đó con đã đợi bên ngoài phòng cấp cứu phải không?” - Hàn lão gia tử hỏi, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn trước, có chút mệt mỏi sau ca phẩu thuật.

“Ừm.” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt đáp.

“Vất cả cho con, có thể vì lão già như ta mà ở ngoài phòng cấp cứu đợi.”

Hàn Tử Sâm lạnh lùng nhìn ông nội: “Ông nội, nếu như ông nhờ người gửi tin nói muốn gặp tôi, không phải chỉ để nói những lời này chứ.”

Hàn lão gia tử phẫy tay cho y tá và những người khác ra ngoài, sau đó nhìn Hàn Tử Sâm nói: “ Ta đã kiểm tra người phụ nữ tên Thẩm Y Nhiên, cô ta không phù hợp với con. Con có thể chọn bất cứ tiểu thư danh môn nào nếu con muốn kết hôn.”

“Có phù hợp hay không không phải do ông nội quyết mà là do tôi quyết định.” - Hàn Tử Sâm trực tiếp trả lời.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong không khí ngập tràn cảm giác căng thẳng.



Một lúc sau, Hàn lão gia tử cuối cùng ho hai tiếng và thở dài, ông ta đã già, chính mình mang cháu trai huấn luyện thành người đủ tư cách thừa kế Hàn gia. Thế nhưng bây giờ phát hiện, sự phát triển của cháu trai đã vượt xa tưởng tượng của ông.

Hiện tại, hung thú đã trưởng thành và ông ta không còn khống chế được nó nữa.

“Vậy con cảm thấy cô ta phù hợp với con à?” - Hàn lão gia tử lại hỏi.

“Việc này quan trọng sao?” - Hàn Tử Sâm không đáp mà hỏi ngược lại.

Sắc mặt Hàn lão gia tử càng lúc càng xấu đi: “Vậy con thành thật nói cho ta biêt, con có yêu cô ta không?”

Đôi mắt đục ngầu già nua của Hàn lão gia tử nhìn chằm chằm cháu nội của mình, như muốn nhìn thấu Hàn Tử Sâm.

Hàn Tử Sâm bắt gặp ánh mắt ông nội, nếu là trước kia anh sẽ lập tức trả lời không, bởi vì khi còn nhỏ anh đã biết yêu chính là đau khổ, cho nên đời này anh đã không có ý định yêu ai.

Nhưng bây giờ… lời phủ nhận này không thể nói ra khỏi miệng anh một cách tự nhiên được nữa.

Thẩm Y Nhiên…Thẩm Y Nhiên… sức nặng của cô trong lòng anh ngày càng nặng, dù cô đã từ chối anh nhưng anh vẫn muốn gặp cô. Giống như… anh không thể chịu được khi cô và anh mỗi người một ngã và trở thành người xa lạ.

“Tôi không biết.” - Hàn Tử Sâm mở miệng nói.

Anh biết ông nội chưa bao giờ muốn anh trao tình yêu cho bất cứ cô gái nào, đối với ông nội, nữ nhân chẳng qua là công cụ duy trì nòi giống cho Hàn gia.

Đàn ông nhà họ Hàn, không được phép yêu bất kỳ ai.

“Mày…” - Hàn lão gia tử sắc mặt tức giận.

Nhưng Hàn Tử Sâm không có ý định xoa dịu ông nội anh, thản nhiên nói: “Ông nội, hôm nay tôi đã nói điều này trước mặt ông, có nghĩa là tôi có năng lực tuyệt đối để bảo vệ cô ấy. Thân thể của ông nội, bác sĩ nói nếu tịnh dưỡng tốt sẽ sống thêm mấy năm nữa.”

Hàn lão gia tức vô cùng tức giận cười đáp lại: “Tốt, không hổ là cháu trai của ta. Xem ra con rất say mê với người phụ nữ đó, con đã quên tấm gương của cha mình rồi à? Con định tiếp bước cha của mình à?”

“Tôi không quên, cho dù tôi có thật sự yêu thích một người phụ nữ thì tôi cũng sẽ không để người phụ nữ đó khống chế cuộc đời của tôi.” - Hàn Tử Sâm trả lời.

Hàn lão gia tử chế giễu: “Lúc đầu cha của con cũng nói như vậy, nhưng kết quả cuối cùng là gì? Nó cũng là mất mạng vì một người phụ nữ.”

“Tôi không phải là ông ấy.” - Hàn Tử Sâm lạnh lùng thốt lên, chậm rãi đứng dậy đi về phía Hàn lão gia tử, cúi người xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng về phía ông ta: “Ông nội, tôi không phải cha của tôi, ông đừng mang hai người nhập làm một.”

Hai cặp mắt ở gần nhau, bầu không khí ngập tràn căng thẳng, như muốn nổ tung.

Cho đến khi giọng nói của Hàn lão gia tử phá vỡ sự im lặng: “Vậy con muốn cưới cô ta à?”

“Đó không phải là ý tồi.” - Hàn Tử Sâm đáp, đối với người như anh chắc chắn sẽ phải cưới một người, trước kia hắn luôn nghĩ rằng cưới ai cũng được, chỉ là tìm một người thừa kế cho Hàn gia mà thôi.



Nhưng bây giờ anh cảm thấy nếu nhất định phải kết hôn và sống với nhau cả đời thì Thẩm Y Nhiên là lựa chọn không tồi, ít nhất anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa khi nhìn thấy cô, thậm chí anh còn thích cảm giác ở bên cạnh cô.

Anh luôn có dục vọng với cô, muốn giấu cô đi, nhốt cô ở bên mình, không cho người khác nhìn thấy nụ cười và sự dịu dàng của cô.

Sự độc chiếm này anh chưa bao giờ có ở người phụ nữ khác.

Thậm chí anh không thể nào chấp nhận việc cô gả cho người đàn ông khác, nghĩ đến việc cô thân mật với người đàn ông khác, cảm giác ghen ghét lan tràn trong cơ thể anh.

“Vậy sao?” - Hàn lão gia tử mỉa mai: “Ta đã điều tra người phụ nữ tên Thẩm Y Nhiên kia hình như đã phát hiện ra thân phận thật của con, nhưng cô ta vẫn ở trong căn nhà thuê nhỏ bé kia, xem ra cô ta cũng không nguyện ý gả cho con.”

“Nếu tôi thật sự muốn cô ấy gả vào, vậy chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” - Hàn Tử Sâm nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết: “Ông nội, nếu như tôi muốn cô ấy, thì nhất định sẽ khiến cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho tôi.”

“Thật tốt cho cái gọi là cam tâm tình nguyện.” - Hàn lão gia tử lại ho một tiếng, sau đó cầm một xấp tài liệu đặt ở trên tủ đầu giường, dùng hết sức lực ném về phía Hàn Tử Sâm: “Con cho rằng sau những chuyện của ba năm trước, cô ta sẽ cam tâm tình nguyện gả cho con?”

Những tờ giấy vương vãi khắp sàn nhà.

Hàn Tử Sâm cúi người, cầm lên mấy tờ tài liệu nhìn qua.

Hàn lão gia tử nghiêm nghị nói: “Nếu cô ta biết vụ tai nạn ô tô ba năm trước chỉ là tranh giành quyền lực, cô ta chỉ là một hy sinh đáng thương, còn có vai trò của con trong vụ án đó. Con cho rằng một ngày cô ta biết chân tướng sự thật, còn có cái gọi là cam tâm tình nguyện sao?”

Nụ cười trên gương mặt Hàn Tử Sâm dần dần biến mất, trên gương mặt tuấn tú bây giờ ngập tràn sự lạnh giá.

“Tôi thật không ngờ ông nội lại có thể điều tra ra những chuyện này.”

“Bởi vì trước kia con căn bản không quan tâm đến chuyện này nên không thèm che giấu.” - Hàn lão gia đáp, nếu không thì sợ ông ta cũng không điều tra được.

“Ừ, là tôi sơ suất.” - Hàn Tử Sâm thừa nhận sai lầm của mình.

“Con nói xem, nếu một ngày Thẩm Y Nhiên biết được sự thật về chuyện này, cô ta sẽ nghĩ thế nào?” - Hàn lão gia tử hỏi.

Hàn Tử Sâm đột nhiên giương môi nở nụ cười, trong mắt tràn ngập sương lạnh: “Cô ấy sẽ không bao giờ biết được sự thật chuyện này.”

Hàn lão gia từ hừ lạnh: “Con cảm thấy có thể sao? Hiện tại ta có thể biết, ta không cam đoan có một ngày cô ta cũng sẽ…”

Chỉ là lời của ông ta còn chưa nói xong, đã bị Hàn Tử Sâm cắt ngang: “Cô ấy nhất định sẽ không biết, ông nội, ông nói có đúng không?”

Giọng nói lạnh lùng được phát ra bằng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được, Hàn lão gia tử nhìn thấy ánh mắt đầy đe dọa trong mắt cháu trai mình.

Chẳng lẽ cháu trai của ông thật sự vì một người phụ nữ mà đe dọa ông ta sao?

Ông ta cảm thấy bất an trong lòng… Tương lai của cháu nội ông thật sự sẽ không bị phụ nữ khống chế sao?

Hay… nó sẽ càng trở nên tồi tệ hơn? Đến cuối tuần, Thẩm Y Nhiên sắp xếp lịch nghỉ đón xe bus về thăm bà ngoại. Đến bệnh viện, trong phòng đã chen chút nhiều người, những người vừa được thả ra khỏi tù đều nhìn Thẩm Y Nhiên bằng con mặt vừa sợ hãi, vừa căm hận. Cô lười để ý đến bọn họ, chỉ quan tâm bà ngoại. Bà ngoại cô tuy đã tỉnh nhưng sức khỏe con yếu, thấy cô đến cũng chỉ khóc rồi nói mấy câu, sau đó lại phải nghỉ ngơi. Cô ngồi bên cạnh giường bà ngoại một lúc cho đến buổi chiều, những người thân kia chướng mắt cô nên bỏ về từ sớm. Lúc y tá vào kiểm tra sức khỏe lại cho bà ngoại, cô cũng nghĩ quay về. Khi cô bước ra khỏi khoa nội trú, cô vô tình nhìn thấy một bóng người lướt qua. Thẩm Y Nhiên giật mình, không ngờ cô sẽ gặp được Cố Lệ Thần ở cái trấn nhỏ này. Cố Lệ Thần cũng nhìn thấy Thẩm Y Nhiên, đôi hắn anh hơi lóe lên, sau đó anh đi về phía Thẩm Y Nhiên nói: “Thật trùng hợp.” “Ừm, có chút trùng hợp.” - Cô nói xong muốn vòng qua người anh ta rời đi. Nhưng anh đưa tay cản cô lại: “Lần trước mời cô đi ăn tối lại gặp phải chuyện không vui, như vậy đi, hôm nay tôi lại mời cô đi ăn tối, coi như là xin lỗi chuyện lần trước.” “Anh không cần đãi tôi bữa tối hay xin lỗi bất cứ điều gì cả, tôi bây giờ phải bắt xe bus về Nam thành.” - Thẩm Y Nhiên từ chối. “Nhưng bây giờ tôi muốn mời cô đi ăn cơm thì phải làm sao đây?” - Cố Lệ Thần nói. Thẩm Y Nhiên lạnh nhạt đáp: “Có nhất thiết phải ép người khác nhận lời mời đi ăn tối cùng anh không?” “Tôi không thích dùng sức mạnh ép người khác, nhưng thỉnh thoảng dùng cũng không tệ.” - Cố Lệ Thần vừa nói vừa nắm lấy tay Thẩm Y Nhiên và đi về phía bãi đậu xe. “Cố Lệ Thần, anh muốn làm gì?” - Thẩm Y Nhiên hét lên. “Tôi chỉ muốn ăn với cô một bữa cơm thôi.” - Cố Lệ Thần thản nhiên nói. Loại người như Cố Lệ Thần muốn ăn cơm với nữ nhân thì muốn bao nhiêu lại không có, có nhất thiết phải ép buộc cô không? Cố Lệ Thần mở cửa ghế phụ bên cạnh ghế lái, Thẩm Y Nhiên liền nói: “Cố tiên sinh, tôi thật sự không có thời gian đi ăn cùng anh, chuyến xe bus cuối cùng cũng sắp tới, nếu bỏ lỡ nó tôi sẽ không quay về Nam thành trong hôm nay được.” Đôi mắt phượng của anh nhìn chăm chú người trước mặt rồi nói: “Nếu không ăn bữa ăn này, tôi có thể đảm bảo với cô rằng cô sẽ không bao giờ bắt được bất kỳ chuyến xe bus nào.” Thẩm Y Nhiên cắn răng, với khả năng của anh ta, chuyện đó cũng không quá khó. “Sao anh phải nhất định ăn bữa ăn này.” - Cô cảm thấy khó hiểu, nếu nói là để xin lỗi thì cũng quá gượng ép. “Bởi vì tôi có chuyện muốn hỏi cô.” - Cố Lệ Thần đáp. Thẩm Y Nhiên nghi ngờ nhìn Cố Lệ Thần rồi ngồi lên ghế phụ. Gần đây cô có xem tin tức và việc Chung Hân Hân đã bị phong sát, Chung Hân Hân là diễn viên nổi tiếng và có rất nhiều người hâm mộ, nhưng một khi phật lòng Cố Lệ thần, cô ta liền bị thao túng như một con kiến. Vậy nên cô không muốn liên quan đến người đàn ông này, cô bây giờ chỉ là nhân viên vệ sinh, nếu cô làm phật lòng Cố Lệ Thần, anh ta đối phó với cô còn dễ dàng hơn nhiều. Trong phút chốc, hình ảnh Hàn Tử Sâm lướt qua tâm trí của Thẩm Y Nhiên. Nếu như…Cố Lệ Thần thật sự đối phó làm khó dễ cô…thì Hàn Tử Sâm có giúp cô không? Ôi trời… cô đang nghĩ cái quái gì vậy. Không phải cô ước rằng cuộc đời này không còn liên quan gì đến Hàn Tử Sâm nữa sao? Sự tồn tại của anh đối với cô giống như một cơn ác mộng, vậy mà cô lại nghĩ đến việc anh sẽ cứu cô?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.