Sau khi thu thập Tiêu Tư Di đủ thảm, Tiêu Tư Di nắm lấy bàn tay bị dẫm lên, cô ta đau đến mức gần như không nhấc nổi chiếc nạng của mình.
Hàn Tử Sâm lệnh cho Cao Trí: “Gọi Tiêu Tư Vũ vào đưa em gái của hắn đi.”
“Vâng.” - Cao Trí gật đầu liền đi ra ngoài mở cửa cho Tiêu Tư Vũ đi vào.
Nhìn thấy em gái ngồi trên sàn nắm cánh tay với nước mắt chảy dài trên mặt, Tiêu Tư Vũ nhanh chóng đỡ em gái đứng dậy, sau đó nhìn về phía Hàn Tử Sâm và Thẩm Y Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha với anh mắt phức tạp.
“Hàn gia, vậy… tôi đưa em gái tôi về trước.” - Tiêu Tư Vũ nói.
Hàn Tử Sâm nhướng mày nói: “Không chào hỏi Y Nhiên sao, trước kia cũng xem là người quen cũ.”
Câu nói này nghe thật bình thường nhưng Tiêu Tư Vũ lại cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
“Cái này… cái này… tôi và Thẩm tiểu thư đã lâu không gặp, chuyện đã qua hy vọng cứ như vậy cho qua đi.” - Tiêu Tư Vũ cẩn thận trả lời, cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh tuôn ra.
“Y Nhiên, trước đây em vừa xảy ra chuyện, hắn ta lập tức nói chia tay, nếu là em muốn trả thù hắn, chỉ cần em nói, tôi sẽ giúp em.” - Lời nói của Hàn Tử Sâm cứ như là chuyện này là chuyện nhỏ.
Nhưng khi hai anh em nhà họ Tiêu nghe thấy điều này, sắc mặt đều tái nhợt. Nếu Hàn Tử Sâm trả thù nhà họ Tiêu, thì Tiêu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389649/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.