Thẩm Y Nhiên quay về đến nhà thuê thì trời đã tối đen như mực. Cô bước vào nhà, kể từ trước đêm giao thừa cô rời đi đến hôm nay chỉ có mấy ngày, nhưng cô dường như cảm thấy cả đời người.
Nhìn căn phòng thuê nhỏ bé, không khí lạnh lẽo, Thẩm Y Nhiên không khỏi cười khổ, từ giờ trở đi cô lại một mình.
Sẽ không có ai ở cùng cô, không có ai nói chuyện với cô trong đêm khuya và không còn ai mỉm cười gọi cô là A Nhiên tỷ.
Thẩm Y Nhiên đi tắm, sau đó liền đi dọn dẹp nhà cửa.
Hàn Tử Sâm dù ở đây cũng một thời gian ngắn, nhưng trong nhà có quá nhiều dấu vết của anh ta. Những thứ anh đã dùng qua như chén, đũa, khăn mặt, bàn chải đánh răng, giày dép quần áo anh từng mặc.
Cô gom lại tất cả, cuối cùng lại bỏ vào trong một cái thùng carton.
Tại sao cô lại không vứt đi, thật nực cười khi cô lại nhớ những ngày tháng bên cạnh A Tử.
Rõ ràng A Tử chỉ là ảo ảnh, là ảo ảnh do Hàn Tử Sâm tạo ra, nhưng… tình cảm mà cô dành cho A Tử là thật.
Cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh A Tử, như thể cuối cùng cô cũng không còn cô đơn nữa.
Thẩm Y Nhiên nhặt đôi găng tay đang đan dở ở đầu giường, cứ ngỡ qua năm cô sẽ hoàn thành nó cho A Tử đeo vào tay, nhưng hiện tại…
Sau đó Thẩm Y Nhiên ném tất cả vào trong thùng carton và dán kín băng dính lại rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu/3389650/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.