Vài tuần sau đó, triệu chứng mang thai của cô bắt đầu rõ rệt dần. Có lẽ do cơ địa nên việc ốm nghén của cô cũng thuộc dạng khá nghiêm trọng.
Chứng buồn nôn thất thường lại kéo dài, những ngày đầu chưa quen chúng hành hạ cô đến không thể ăn gì được, có nhứng buổi sáng thứ đánh thức cô là cơn buồn nôn trong dạ dày. Những bữa ăn đều là Long Đại nấu cho cô, mặc dù những ngày đầu anh chưa có kinh ngiệm nên những món ăn anh nấ cô khong thể ăn được nhưng anh hầu như không hề muốn ngừng lại, không hề tỏ ra mệt mỏi,rất chăm chỉ lên mạng tra cứu, tìm hiểu những món ăn cô có thể ăn được để không buồn nôn, thế nên những ngày sau mỗi bữa ăn cô vẫn ăn được chút ít.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ Long Đại đều bóp chân tay cho cô vì cô thỉnh thoảng còn bị chuột rút, có những đêm đang ngủ cô bị chuột rút đau đến chảy nước mắt. Long Đại nằm bên cạnh phản ứng rất nhanh, vừa mới nghe tiếng rên nhẹ của cô anh lập tức tỉnh dậy, nhanh chóng xoa chân cho cô.
- Đừng khóc, anh xin lỗi.
Đêm nay cô lại bị chuột rút làm cho tỉnh giấc, cô đau đến nhăn nhó mặt mày, nước mắt vô thức chảy ra.
- Em đau...
Cô tựa đầu vào ngực Long Đại thút thít.
- Ngoan, một lát sẽ hết đau, để anh bóp cho em.
Một tay anh bóp lòng bàn chân cho cô, một tay khẽ vuốt mái tóc trấn an cô. Nửa đêm bị tỉnh giác đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965718/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.