Mai Hân không biết mình đã ra khỏi phòng khám từ khi nào và làm cách nào, cô chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện như một cái xác không hồn. Đầu óc cô dần trống rỗng, mớ suy nghĩ chằng chịt trong đầu nhưng không dám suy nghĩ. Cổ họng như nghẹn đắng lại, cô muốn khóc, cô sắp không kìm chế được nữa, hai mắt dần mờ đi vì nước mắt chực trào sắp rơi.
Bỗng cô va vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
- Em sao thế? Không khỏe ở đâu sao?
Long Đại xuống bãi đỗ xe để lấy xe trước nhưng trong lòng vẫn không an tâm nên anh đã quay lại, vừa đi đến sảnh bệnh viện anh liền thấy bóng dáng cô đang thơ thẫn đi một cách vô định. Không biết cô đang nghĩ gì mà khi anh đã tới trước mặt cô cũng không nhận ra mà va vào anh.
- Em hơi mệt, chúng ta mau về nhà thôi.
Thấy người trước mắt là Long Đại cô vội thu ánh mắt thơ thẫn của mình lại, cố gẳng tỏ ra bình thường nói. Thế nhưng ánh mắt mệt mỏi cũng không thể giấu hết được.
- Em bị đau ở chỗ nào? Anh đưa em vào trong kiểm tra luôn, nhìn sắc mặt em rất kém.
Long Đại đỡ cô trong lòng, lo lắng hỏi.
- Không sao đâu, chắc là do ảnh huỏng của việc mang thai thôi, về nghỉ ngơi chắc một lát sẽ khỏi.
Long Đại nghe thế cũng đành dìu cô ra xe.
Trên xe cô im lặng nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ không biết đang nghĩ gì khiến Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-yeu-cung-chang-the-thuong/2965719/chuong-102.html