Một ngày nào đó có gặp lại, chỉ hy vọng người còn nhớ ta.
***
"Cô bé, cháu không sợ chết sao?"
Triệu Hoài An nhẹ mỉm cười trả lời.
"Không sợ, đối với nhiều người sinh mạng là không thể tùy tiện buông bỏ, cháu cũng không ngoại lệ. Nhưng đối với với cháu mà nói, sớm hay muộn, dù là bất cứ ai, đều sẽ phải đi qua con đường sinh tử. Nay cháu có thể đổi lại sự yên bình cho gia đình, mối làm ăn này, không tính là thiệt."
Tô Viễn Chi nheo đôi mắt già nua ngầm đánh giá người con gái nhỏ nhắn trước mặt. Trong lòng ông không khỏi dâng lên vài phần khen ngợi. Còn trẻ mà nói được như vậy, thân là con gái lại không sợ gì đi đến đây gặp ông, người này quả có tài, đáng tiếc.
"Cháu có gì để đánh đổi? Muốn bàn chuyện làm ăn với ta không dễ đâu. Hơn nữa, chỉ cần ta muốn thì ngay lập tức cái mạng nhỏ này của cháu cũng không giữ được."
"Vòng Minh Liên, cháu biết ngài cần nó. Chỉ cần ngài đồng ý tha cho gia đình cháu, Triệu Hoài An hứa sẽ trả vật về chủ cũ, toàn vẹn không thiếc một mảnh, nếu không cháu chỉ có thể thất lễ hủy đi chiếc vòng."
Nhắc đến cũng phải khâm phục cô gái này, trước khi đi đến đây đã mang vòng đi giấu, người của ông không thể tìm ra manh mối. Chiếc vòng đó là tín vật của dòng họ Tô do tổ tiên để lại, cũng là thứ duy nhất ngoài bản thân ông tổ để huy động tài chính bên ngân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-anh-dung-ca-doi-de-yeu/2920737/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.