Có một số việc, cho dù là ông nội cũng không cản được.
****
Tháng 7 thời tiết vẫn còn mang hơi nóng, gây oi bức khó chịu. Bầu không khí trong gia đình họ Tô cũng không khá hơn bao nhiêu. Cái cảm giác ngột ngạt này luôn làm cho Lưu Y Huệ thấy không thoải mái. Gia đình họ Tô, à không, cả dòng họ Tô này luôn khiến bà đau đầu.
"Quỳ xuống."
Giọng nói của người đàn ông trước mặt đầy uy nghiêm vang lên. Trên gương mặt già nua có những nếp nhăn theo năm tháng nhưng lại không hề mất đi nét lạnh lùng đầy sương gió của người từng trải đang hiện lên vẻ tức giận.
Tô Minh Tuấn quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp mang theo bộ mặt không sợ chết khiến cho ông nội càng thêm giận.
"Giỏi lắm. Bây giờ con muốn chống đối ta? Con có còn để ông nội vào trong mắt nữa hay không?"
Tô Minh Tuấn từ đầu đến giờ chỉ một mực im lặng nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn lúc đầu.
Tô Viễn Chi nhìn đứa cháu trai ông yêu quý nhất mà tức muốn chết. Tô Viễn Cảnh, con trai chống đối ông vì một người phụ nữ thì thôi đi, bây giờ đến cả thằng nhỏ cũng như cha nó, còn cứng đầu hơn. Đây là chúng nó hợp sức bức tử ông có phải không?
"Ức Phong. Con..."
Choang một tiếng làm cho Tô Viễn Chi không khỏi nhíu mày. Lưu Y Huệ vội vàng xin lỗi, bà thu dọn qua rồi lui ra. Đúng là bà không nên đến đây, một tiếng gọi kia đã khiến bà nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-quen-anh-dung-ca-doi-de-yeu/2920734/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.