Thẩm Sơ Phong có ngủ mơ cũng không ngờ mình lại có được giây phút này. Hắn và Hạ An nằm chung trên một chiếc giường, đắp một chiếc chăn bông ấm áp, bàn tay chạm vào nhau.
Hơi ấm từ làn da của cậu xuyên vào cơ thể lạnh lẽo của hắn khiến trái tim không chịu nổi mà đập mạnh mẽ rộn ràng. Hương thơm từ chăn mền, từ mái tóc chen vào lỗ mũi khiến Thẩm Sơ Phong muốn ngất ngây đến chết đi sống lại.
Khoảnh khắc này hắn đã chờ mười năm rồi. Mười năm rồi, ngay cả trong mơ cũng chờ mong.
Tiêu Hạ An dường như mệt lắm, vừa đặt lưng xuống là cậu ngủ luôn rồi. Trong không gian tối tăm, Thẩm Sơ Phong không cách nào nhìn thấy gương mặt của cậu nhưng hắn có thể phác hoạ rõ nét trong tâm trí của mình. Từng đường nét khuôn mặt, từng sợi lông mi dày cong vút, đôi môi nhỏ nhắn, ngay cả chiếc cổ thon gọn cũng dần dần được vẽ lên.
Thẩm Sơ Phong chờ người kia ngủ thật say, hắn mới dám quay lưng lại nhìn cậu. Không khí se se lạnh, Tiêu Hạ An theo thói quen nhích dần về phía nguồn ấm áp, dụi dụi người vào Thẩm Sơ Phong.
“Ưm….”
Ấm áp quá nên Tiêu Hạ An thoả mãn rên lên tiếng nho nhỏ. Nhưng cậu không biết rằng, chính tiếng rên này đã khiến nguyên một đêm đó, Thẩm Sơ Phong không cách nào ngủ được. Hắn cứ mở to mắt thao láo, chuyển từ trần nhà rồi chuyển sang gương mặt của ngươig đang rúc trong lồng ngực mình.
Hơi thở gần đến thế, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724770/chuong-51.html