Cái tên Tiêu Hạ An thốt lên quả thực là sát phong cảnh. Thẩm lão gia tử nuốt nước bọt, sự im lặng trong phút chốc của ông đã bán đứng ông, khiến Thẩm Sơ Phong nắm được tất cả. 
“Sao con lại nhắc đến cậu ta? Sơ Phong, cậu ta chết lâu rồi, con cũng nên từ bỏ đi. Chẳng lẽ con cũng giống cha con, đem lòng yêu một thằng con trai hay sao? Sơ Phong, con tỉnh táo lại đi. Con định đẩy Thẩm gia vào con đường cùng hay sao?” 
“Đúng vậy, tôi yêu cậu ấy. Tôi yêu cậu ấy còn lâu hơn cái mười năm kia nữa kìa, nhưng tôi lại không dám thừa nhận, cho nên tôi đã đánh mất cậu ấy. Ông nội, tôi không đẩy Thẩm gia vào con đường cùng. Chính ông mới là người làm điều đó.” 
Thẩm Sơ Phong không chút ngần ngại thừa nhận mình thích một người đàn ông. Cho dù hơn hai mươi năm về trước, đây chính là kiểu người mà hắn ghét nhất. Nhưng trái tim hắn đã không nghe lời hắn từ lâu, nó mong muốn gào thét một cái tên hắn quen thuộc hơn ai hết. 
Cho dù bây giờ phải vứt bỏ hết liêm sỉ, quỳ xuống chân Hạ An xin tha thứ, hắn cũng tình nguyện làm. Hắn đã muốn nói hắn yêu cậu suốt mười năm qua, nhưng cuối cùng lại không thể nói. Bây giờ có cơ hội, sao hắn có thể không nắm bắt được cơ chứ, sao hắn có thể trơ mắt nhìn nó trôi qu. 
“Mày điên rồi sao? Thứ ghê tởm như thế mày cũng động vào sao? Sơ Phong, bây giờ con quay đầu vẫn còn kịp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724769/chuong-52.html