Một buổi chiều trời nắng dịu nhẹ. Tiêu Hạ An tự nhiên có nhã ý đi dạo trong vườn hoa. Sống ở đây rất lâu, thế nhưng chưa bao giờ cậu phát hiện ra khu vườn này lại ẩn giấu nhiều điều đặc biệt đến thế. Từng ngóc ngách đều được thiết kế mang ý vị của thời gian. Những nét cũ kĩ in hằn lên từng nhã đình nhưng vẫn mang nét sang trọng, làm cho tâm trạng con người buồn man mác theo.
Ráng chiều chiếu nhẹ lên cánh hoa hải đường, mang mác một màu buồn. Đôi lúc, Tiêu Hạ An lại có ước mơ biến bản thân thành một hòn sỏi nho nhỏ, vậu có thể nằm dài giữa đường, ngắm thời gian chầm chậm trôi không lo không buồn. Có thể nhìn thấy vạn vật thay đổi, thời gian sẽ từ từ mài mòn cậu.
Như vậy tốt biết mấy.
Thẩm Sơ Phong lặng lẽ đi theo Hạ An, cũng không lên tiếng, giữ một khoảng cách nhất định. Hắn không muốn phá vỡ giây phút hiếm hoi an tĩnh của Tiêu Hạ An, nhưng cũng muốn được nhìn thấy em ấy từ phía sau.
Bóng dáng của Tiêu Hạ An cô đơn giữa trời chiều. Thẩm Sơ Phong có xúc động muốn chạy lên đó, nắm chặt đôi tay kia, sau đó sẽ ôm người ấy vào lòng vuốt ve tình cảm, nói rằng em vẫn có anh ở đây, nói rằng xin em đừng bỏ lại tất cả sau lưng như vậy.
Nhưng hắn biết. Hắn chẳng phải kí ức tốt đẹp gì của cậu. Nếu đi lên đó, hắn sẽ phá hỏng những cuộc vui của riêng cậu như những việc ngày xưa hắn từng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-noi-2/2724756/chuong-58.html