Vào thời khắc đẹp nhất cuộc đời mình ,anh lại gặp lại Tần Đình Đình. Bên cạnh cô ta một bé trai năm tuổi vừa nhìn thôi cũng nhìn ra thằng bé là con ai. Dáng vẻ hình thái đó thực sự như một khuôn đúc ra. Mạc Lan cũng không khỏi ngã ngửa trước cảnh tượng đó. Mặc dù biết thằng bé máu mủ của nhà họ Phó nhưng mà bảo bối của bà cũng đang mang thai hơn nữa còn tiểu bảo bối nhỏ. Phó Huy Nhân nhìn người vợ đã năm năm không gặp dẫn theo đứa bé năm tuổi đến trước mặt mình ở lúc bản thân đang ở định cao cuộc đời khiến anh không khỏi suy nghĩ. Bốn người ngồi trong quán cafe thằng bé vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
"Em không muốn đến làm phiền anh nhưng thằng bé vẫn luôn hỏi về ba của nó. Em không biết phải làm sao?" - Tần Đình Đình phá bầu không khí trước.
Phó Huy Nhân không nói gì chỉ nhìn thằng bé. Trước đây không biết giờ người ta tới tận cửa rồi anh không thể coi như không thấy được . Nó là con anh hơn tính tuổi đúng vào thời điểm hai người chưa ly hôn thì có thằng bé. Lúc Tần Đình Đình rời đi mới biết bản thân mang thai.
"Cô muốn gì?"- Phó Huy Nhân lạnh lùng nói.
"Em chỉ muốn con nhận cha. Em muốn con có một gia đình. Huy Nhân em biết năm đó em sai nhưng con.."
"Tôi có vợ rồi! Cô ấy đang bầu năm tháng. Chuyện nhận thằng bé hay không tôi không thể tự quyết định được! "
Câu nói anh khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944259/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.