Mạc Lan nhận lại điều hành công ty mặc dù luôn đọc sách kinh tế nhưng thực tiễn và sách vở quá xa vời. Mạc Lan tuổi xá chiều còn còng lưng dạy bảo thằng con quý tử mình. Còn anh cũng ra sức học tập đi xã giao với giới thượng lưu để còn kiếm mấy đồng mua sữa cho hai bảo bối ở nhà. Mạc Uyển Đình biết anh vất vả cô luôn ngủ ngày để dành thời gian ít ỏi buổi tối cho anh. Vào lần khám thai kỳ tuần thứ mười hai bác sĩ vừa mở miệng nói.
"Ừ là một bé gái."
Mạc Uyển Đình đã dưng dưng nước mắt nhìn anh.
"Thiếu gia là tiểu thư đó!"- Hạnh phúc trong cô vỡ oà là con gái thực sự là con gái.
"Lại khóc nữa rồi ! Ngốc quá đi ai lại gọi con mình tiểu thư đâu chứ!"- Phó Huy Nhân dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Sau khi nhận giấy siêu âm cô vẫn luôn không rời mắt khỏi nó.
" Cũng lớn rồi phải đặt tên thôi!"
"Không có đâu tiểu thư con nhỏ lắm!"- Mạc Uyển Đình nhìn bụng còn chưa nhô lên mình nói.
"Lại nữa rồi! "- Phó Huy Nhân không nhìn cô. Mạc Uyển Đình xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
"Gọi Đậu Đậu đi."
"Dạ được. Đậu Đậu."- Mạc Uyển Đình nghe tên đó rất ưng ý gật đầu . Đậu Đậu nhỏ của cô và anh. Nghĩ thôi đã hạnh phúc quá trời.
Sau khi thống nhất tên cho con hai người cũng muốn có không gian riêng lên đã ra ngoài dùng bữa khiến mẹ Phó không vui bảo bối của bà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944265/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.