"Thiếu gia , chúng ta ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp được không?"- Mạc Uyển Đình dịu dàng nắm tay anh để anh buông thắng bé ra.
Mạc Uyển Đình liền bảo người mang thêm bát và đũa ra cũng bảo Tiểu Đào chuẩn bị phòng khách cho hai mẹ con họ. Trong bữa ăn thấy tay anh vẫn luôn nắm thằng quyền cô liền nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh. Phó Huy Nhân mỉm cười nắm lấy tay cô. Cô tin rằng bản thân và anh có thể vượt qua chuyện này.
Sau khi dùng bữa xong cô cũng muốn về phòng tắm rửa một chút mặc dù đã quyết định như vậy như thâm tâm cô vẫn rất tổn thương khi thấy hai mẹ con họ ở đây. Cô chả thể mạnh mẽ được bật khóc trong dòng nước ấm lại không muốn anh biết thật ra cô không hề muốn chấp nhận họ không họ xuất hiện phá vỡ giấc mộng của cô.
Lúc cô đi ra thấy anh ngồi trên giường thẫn thờ cô liền bước tới.
"Thiếu gia."
Phó Huy Nhân thấy cô liền kéo cô vào lòng vuốt ve khuôn mặt tròn của cô. Từ lúc mang thai cô đã tăng lên năm cân khuôn mặt cũng tròn hơn trước.
"Gọi ông xã đi."
"Ông xã."- Mạc Uyển Đình thẹn thùng gọi dáng vẻ ngại ngùng e ấp vô cùng đáng yếu.
Phó Huy Nhân thò móng heo mình vào trong váy cô. Mạc Uyển Đình liền hiểu ý anh mặc dù tần suất đã giảm nhưng một tuần vẫn có hoạt động nhất định.
"Ông xã, anh muốn sao?"
"Em nghĩ sao?"
"Nhẹ thôi đó!"- Mạc Uyển Đình thẹn thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-ngung-cung-chieu/2944257/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.