Điện thoại của Sở Vân Quốc vang lên khi hai vợ chồng ông ta đang ở ghế sô pha phòng khách như ngồi trên đóng lửa. 
Hà Cẩm Thu ngỡ có tin tức từ Cố Minh Dạ nói đã cứu được Sở Ngọc Diệp nên vô cùng sốt ruột. 
Sở Vân Quốc cũng nhanh chóng mở tin nhắn ra, là tin nhắn từ một số lạ, đồng tử ông ta co rút lại… 
“Là tin nhắn của Minh Dạ sao? Đã tìm…aaaaaaa!” 
Những lời còn lại chỉ còn là tiếng hét. 
Hà Cẩm Thu đột nhiên chộp lấy điện thoại, đôi mắt mở to không thể tin được, sau đó liền gào khóc: “Ngọc Diệp của tôi, Ngọc Diệp của tôi. Đám súc sinh chết tiệt đó sao dám đối với Ngọc Diệp như vậy?” 
Nhìn từng bức ảnh trong điện thoại, đôi mắt Hà Cẩm Thu tối sầm lại. 
Bà ta vừa đau lòng, nhưng cũng có mấy phần ác tâm. 
Trong ảnh, Sở Ngọc Diệp giống như một bãi bùn nhão nằm trên mặt đất, toàn thân trần chuồng, khắp cơ thể đầy vết bầm tím, quần áo bị xé thành giẻ rách vứt vương vãi khắp nơi. 
Xung quanh là rất nhiều đàn ông da trắng và da đen. 
Trong ảnh chỉ có một mình Sở Ngọc Diệp là nhân vật chính, những người đàn ông kia không lộ mặt. 
Mỗi bức ảnh đều bẩn thỉu không chịu nổi, Hà Cẩm Thu nhìn một chút, bỗng nhiên không chịu nổi mà nôn một trận, ném điện thoại xuống ghế sô pha, không dám nhìn nữa. 
Sau khi nôn xong, lại không cầm được nước mắt. 
Sau khi bình tĩnh lại, Hà Cẩm Thu liền 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-kiem-che-truoc-em/3610818/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.