Sau một số thủ tục cần thiết, Hạ Kiều được chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cha mẹ Hạ. 
Bác sĩ không dám phản đối, chỉ có thể tuân theo. 
Trong phòng bệnh. 
Thiệu Phong nắm lấy bàn tay gầy gò, trắng nõn và lạnh ngắt của Hạ Kiều, miệng liên tục lẩm bẩm: "Sao lại lạnh vậy chứ? Để anh đi kêu bác sĩ đến kiểm tra." 
Hạ Kiều yếu ớt cũng bị Thiệu Phong chọc cho bật cười. Lồng ngực cô khẽ rung lên. Hắn liền nhíu mày. 
"Em đừng cười. Ảnh hưởng vết thương, sẽ đau." 
"Không đau." Hạ Kiều tự nhận bản thân là người có sức chịu đựng vô cùng tốt: "Em hơi lạnh. Anh nắm tay em chặt một chút đi." 
Với phương châm "vợ nói là phải làm, vợ bảo là phải nghe, vợ nói đi bên trái tuyệt đối không rẽ phải", Thiệu Phong lập tức siết chặt bàn tay Hạ Kiều. Hận không thể biến tay mình thành lò sưởi nhỏ, sưởi ấm tay cô. 
Được một lúc, cửa phòng được đẩy ra. Hai cô y tá, mỗi cô ẵm theo một đứa bé tiến vào, cẩn thận đặt em bé lên giường của Hạ Kiều. 
Hạ Kiều nhìn hai đứa trẻ trong lòng, hơi ngẩn người. 
Tuy Hạ Kiều mang song thai, nhưng là song thai khác trứng, cho nên dung mạo của hai đứa nhỏ hoàn toàn khác nhau. Con gái có nét giống Hạ Kiều, mà con trai lại có nét giống Thiệu Phong. 
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Thiệu Phong chỉ đặt ở hai vị trí. Một là Hạ Kiều, hai là con gái. Còn con trai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-dung-dan-truoc-em/2872673/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.