Thời gian gần đây, Thiệu Phong bận tối mặt tối mũi, không có nhiều thời gian ở bên con cái. Hắn đi sớm về khuya. Tối nào cũng leo lên giường đòi Hạ Kiều yêu thương.
Hạ Kiều không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng công việc của Thiệu Phong bận bịu.
Dù sao trước kia, hắn vẫn luôn bận, bận đến mức không có một giây, một phút nào dành cho cô.
Nhưng bây giờ, dù có bận đến đâu, Thiệu Phong vẫn dành một khoảng thời gian trong hai mươi tư giờ ngắn ngủi để ở bên Hạ Kiều, bồi dưỡng tình cảm.
Một đêm vận động kịch liệt, Hạ Kiều mệt lả, vùi đầu vào lồng ngực Thiệu Phong ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tỉnh dậy, người bên gối đã không thấy tăm hơi. Phần đệm giường cũng nhiếm hơi lạnh, không vương lại chút ấm áp nào.
...
Tại quán cafe nào đó.
"Mày hay lắm. Giấu giấu diếm diếm đủ điều bây giờ còn muốn bọn này giúp hả?"
Trong góc khuất, Tống Khương vừa đặt mông xuống ghế, tháo kính râm đã lập tức oán giận mắng.
Thiệu Phong, một Thái Tử gia của Kinh Bắc Thành, người được mệnh danh là "ông hoàng thủ thân như ngọc", đột nhiên thông báo sự thật rằng bản thân bảy năm trước đã kết hôn, năm năm trước để vợ chạy mất, bây giờ mới cua lại được.
Có trời mới biết khi nghe đến đây, Tống Khương đã sốc đến nhường nào.
Thiệu Phong nhếch khóe môi, không để ý đến việc bản thân bị khiển trách. Hắn nâng tách coffee lên, nhấp một ngụm. Vị đắng ngắt của coffee nguyên chất khiến hắn thỏa mãn.
"Tao cần bọn mày giúp. Phải khiến toàn bộ đàn ông trong thành phố này biết cô ấy là của tao."
Mạc Đình Cảnh nhướn mày: "Sốt ruột à?"
Thiệu Phong ừ một tiếng, không phản bác.
Nói không sốt ruột là nói dối.
Nếu Thiệu Phong không nhanh chóng "đánh dấu chủ quyền", có thể Hạ Kiều sẽ bị người khác cuớp đi mất.
Hắn không tin bản thân không đủ ưu tú, nhưng lúc ở bên Đức, Hạ Kiều thân là phụ nữ đã có con rồi còn lọt vào mắt xanh của tên cặn bã nhà họ Tô. Hơn nữa, người ta đều nói phụ nữ sinh con sẽ xuống sắc, nhúng cô vẫn đẹp như vậy.
Vợ hắn quá chói mắt, không thể để bất cứ ai tơ tưởng được!
Mạc Đình Cảnh cúi đầu, xin phép vợ xong, nhận được câu đồng ý của bà xã mới gật đầu với Thiệu Phong: "Ok, cần gì thì nói."
Tống Khương cũng xin phép vợ đàng hoàng xong mới tiếp lời: "Mạn Mạn nhà tao cho phép rồi, miễn là trong khả năng, tao sẽ giúp."
Nhận được cái gật đầu của hai người bạn thân chí cốt, Thiệu Phong thở phào một hơi. Sau đó mới đem kế hoạch của mình nói ra, bắt đầu phân chia công việc.
...
"Bối Mạt và Tây Mạn đến rồi hả? Ngồi đi."
Hạ Kiều vỗ vỗ phần ghế sofa còn trống bên cạnh mình, nở nụ cười nhẹ.
Thiệu Phong từng dẫn Hạ Kiều đi gặp bạn thân của hắn mấy lần, cho nên cô cũng kết giao được với Bối Mạt và Thẩm Tây Mạn.
Trong ba người, Hạ Kiều lớn tuổi nhất, nhỏ nhất là Thẩm Tây Mạn.
Không biết vì lý do gì, hai người em này đột nhiên có nhã hứng rủ cô ra ngoài chơi.
Bối Mạt cười tươi: "Chúng ta đi dự tiệc ngoài trời đó chị, phải ăn mặc thật đẹp. Cánh đàn ông không có ai đi cả, chỉ có ba chị em chúng ta thôi."
Hạ Kiều gật đầu, sau đó đứng dậy đi chọn quần áo. Trước đây cô ghét phiền phức, cũng không đi dự tiệc bao giờ. Nhưng nếu chị em thân thiết đã ngỏ lời, cô sẽ không từ chối.
...
Màn đêm sập xuống.
Ánh đèn neon chiếu rọi góc ngách mọi nẻo đường.
Hạ Kiều trong bộ váy màu đỏ diễm lệ đầy sang trọng, quý phái bước lên xe hơi được chuẩn bị.
Thẩm Tây Mạn cười tủm tỉm, làm động tác chiến thắng, sau đó cũng hí hửng lên xe.
Bối Mạt cười khẽ, thông báo hoàn thành nhiệm vụ cho Mạc Đình Cảnh.
Đã lừa được cô dâu tương lai rồi.
Việc còn lại, phải dựa vào bản lĩnh của chú rể tương lai rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]