Một tuần lễ chậm rãi trôi qua. 
Chính lúc Hạ Kiều hoài nghi có phải bản thân sẽ mang thai hai, ba năm như trong truyện tranh hay không, dấu hiệu sinh đã xuất hiện. 
Ngay lập tức, Hạ Kiều được chuyển đến phòng chờ sinh, được các bác sĩ đứng đầu ngành theo dõi kĩ càng, tỉ mỉ. 
... 
"Thai phụ đã được chuyển vào phòng mổ, chuẩn bị tiêm thuốc mê và thuốc gây tê." 
Bác sĩ trưởng lạnh lùng ra lệnh. Sau đó quay phắt lại nói với người nhà bệnh nhân. 
"Xin mọi người hãy kiên nhẫn chờ đợi, cũng xin hãy tin tưởng chúng tôi." 
"Được được." 
Mẹ Hạ lo đến mức hốc mắt đỏ hoe, nép vào lồng ngực cha Hạ nức nở không ngừng. 
Sinh mổ có rủi ro, tuy rằng tỉ lệ xảy ra thấp. Nhưng mỗi rủi ro đều vô cùng nguy hiểm. Để chuẩn bị cho ngày này, mẹ Hạ đã lên chùa cúng bái cả tháng trời, đều đặn như vắt chanh. 
Hạ Quân nói một tiếng cảm ơn với bác sĩ, sau đó dìu mẹ Hạ ngồi xuống ghế, tự bản thân cũng ngồi xuống, sốt ruột đến mức nhìn chằm chằm cửa phòng mổ đóng kín. 
Hạ Tuân và Trình Ngạn đang dùng hàng trăm, hàng ngàn lời an ủi hoa mĩ dỗ dành Hạ Hoài, ngăn cản xúc động muốn lao vào phòng bệnh của thằng bé. 
"Bé cưng à, mẹ con sẽ ổn thôi. Phải tin tưởng bác sĩ, cũng phải tin mẹ con." 
"Phải đấy, lúc sinh con, Kiều Kiều còn vượt qua được, lần này nhất định cũng sẽ vượt qua." 
Hạ Hoài bán tính bán nghi, nhưng lời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-dung-dan-truoc-em/2872674/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.