Triệu Chi Lan ra đi rất thanh thản. Cho dù cơ thể cậu đã bị bệnh tật tàn phá nhưng không hiểu sao, dáng vẻ nhắm mắt kia của cậu khiến người ta chỉ nghĩ đến việc cậu đang ngủ một giấc mà thôi.
Nguỵ Lãnh Vân cũng như thế. Hắn nắm tay của Triệu Chi Lan, nhẹ nhàng mân mê từng khớp ngón tay. Ánh mắt hắn nhìn cậu rất dịu dàng, kiên nhẫn như thể chờ cậu tỉnh dậy.
“Mày tỉnh dậy đi. Tao mua đồ ăn ngon cho mày nhé.”
“Hay mày muốn đi chơi ở đâu? Tao dẫn này và con đi nhé.”
Nguỵ Lãnh Vân nỉ non. Triệu Chi Lan không còn thở nữa, dường như đã đem theo trái tim của hắn lên thiên đường. Họ bên nhau hơn mười mấy năm. Yêu nhau có hận nhau có. Xa cách có gần gũi có. Chỉ là chưa từng có hạnh phúc trọn vẹn.
Nguỵ Lãnh Vân hận mình, hận tất cả cũng giận sang Triệu Chi Lan dùng mọi thủ đoạn không cho hắn đi theo cậu.
Đứa con mà hắn tưởng chừng sẽ xích Triệu Chi Lan lại cuối cùng lại thành nỗi vấn vương duy nhất của hắn ở thế gian này.
Triệu Chi Lan đi rồi. Mang theo tất cả của bọn họ đi rồi.
Không khí tan thương ngập tràn căn biệt thự xa hoa. Người hầu vệ sĩ đều không dám thở mạnh. Bởi họ biết, chủ nhân của nơi này đang đau lòng cực độ, chỉ cần một chút kích thích thôi cũng sẽ xảy ra những chuyện khôn lường.
Dù người kia đã mất đi, nhưng không một ai dám vào khuyên ngăn Nguỵ Lãnh Vân hãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841255/chuong-38.html