Nguỵ Hoài Chi vừa đáp xuống sân bay đã về thẳng biệt thự. Cha cậu vừa nhắn tin nói cậu về gấp, ông có di vật mà ba nhỏ để lại cho cậu. Chỉ cần nghe tới ba nhỏ, Nguỵ Hoài Chi không cách nào kiềm chế được mớ cảm xúc rối loạn trong lòng. Người đàn ông mà cha cậu từng yêu, người đàn ông đã ôm cậu rất nhiều lần khi cậu lúc nhỏ, người đàn ông xuất hiện trong mơ lúc gần lúc xa.
Đối với ba nhỏ của mình, Nguỵ Hoài Chi vừa yêu thương và áy náy với ông. Không dưới một lần cậu nghe được người ta nói rằng vì muốn giữ ba nhỏ lại mà cha cậu mới dùng thuốc khiến ba nhỏ sức khoẻ suy yếu. Và khi cậu đem những điều đó đi hỏi ba lớn của mình thì nhận được cái im lặng của ông. Sự im lặng ấy chính là câu trả lời tốt nhất rồi.
Chung quy lại vì cậu nên ba nhỏ mới chết đi. Chung quy lại, nếu không có cậu, có lẽ ba nhỏ đã có thể sống thêm ít năm.
Hoài Chi…. Hoài Chi….. ba nhỏ tên là Triệu Chi Lan, Nguỵ Hoài Chi biết rõ cái tên của mình có ý nghĩa như thế nào. Khi cậu nhìn thấy ba lớn của mình xăm chữ “Hoài Chi” ở vị trí gần trái tim. Cậu đã hiểu.
Nhưng cậu không cách nào hiểu được tình yêu có chút biến thái của cha mình. Nhưng cậu biết Nguỵ Lãnh Vân yêu ba nhỏ là thật lòng. Những bức ảnh, những bức chân dung, cả những lần ông ấy say rượu nhìn cậu rồi bật khóc.
Cậu biết mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841253/chuong-39.html