Chiều mưa rả rích trầm buồn làm tâm trạng con người trở nên mệt mỏi cực độ. Nguỵ Lãnh Vân đưa tay ra hứng từng giọt mưa man mát. Những bong bóng tạo trên nền cũng tan theo theo bọt nước.
Hoài Chi rất thích chơi bong bóng trong mưa, chỉ là hôm nay bé con cũng không có tâm trạng nữa rồi. Bé con vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, nắm tay ba lớn của mình, bi ba bi bô.
“Ba nhỏ… ba ba….”
Nguỵ Lãnh Vân liền mỉm cười đầy hiền từ với con mình, khẽ bế con vào căn phòng lớn nhất trong nhà.
Trên chiếc giường lớn, một thân hình gầy gò nằm đó. Triệu Chi Lan thở từng hơi khoa nhọc. Tuy má đã gầy rộc đi, chân tay cũng không còn tí thịt nào, nhưng ánh mắt cậu khi nhìn con vẫn dịu dàng và vui vẻ như thế.
Bé con tuổi rưỡi, nhanh chóng leo lên giường, nằm bên cạnh ba nhỏ, hưởng thụ cái vuốt lưng của ba ba. Phải biết rằng bé rất ít khi có cơ hội này. Toàn bộ thời gian của ba nhỏ đều bị ba lớn chiếm hết khiến Hoài Chi rất là ghen tị.
Dù cho ba lớn dành cho Hoài Chi rất nhiều thời gian, nhưng để nói yêu thương ai hơn có lẽ Nguỵ Hoài Chi sẽ trả lời là ba nhỏ. Chính bé cũng không biết nữa. Mỗi ngày bé chỉ được phép lại gần ba nhỏ từ 1 đến 2 tiếng. Nhưng ba nhỏ luôn đem lại cảm giác cực kì ấm áp cho bé. Bé thích rúc người vào phần chăn ấm nóng của ba, say sưa hưởng thụ cái vuốt ve của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-danh-dau/2841257/chuong-37.html