Chương trước
Chương sau
Sau khi trở về nhà, Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện đầy dịu dàng, ánh mắt như muốn trấn an cô sau chuyện xảy ra.

- Cháu mệt rồi, vào phòng nghỉ sớm đi,- anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng kiên định.

Hiểu Viện gật đầu, đôi mắt có chút mệt mỏi. Cô bước vào phòng, nhưng khi vừa định khép cửa, Lâm Nhất bất ngờ bước vào, tiến tới bên giường.

Anh đắp chăn cho cô một cách cần thận, ánh mắt dịu dàng và chu đáo hơn bao giờ hết.

- Cháu không cần lo lắng về những gì đã xảy ra đâu. Có chú ở đây, không ai có thể làm tổn thương cháu.

Hiểu Viện im lặng nhìn anh, cảm giác an tâm lạ lùng. Cô không còn nghi ngờ hay lo lắng gì nữa, chỉ thấy mình được bảo vệ một cách trọn vẹn.

Lâm Nhất mỉm cười, cúi xuống khẽ vuốt nhẹ tóc cô, rồi nói: - Ngủ ngon nhé, cháu.

Anh đứng dậy, bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong bóng tối yên tĩnh, Hiểu Viện từ từ chìm vào giấc ngủ, lòng bình yên hơn bao giờ hết.

Giữa đêm tối, anh lái xe đến một xưởng bỏ hoang, nơi mà nhóm người xấu bị trói chờ đợi.

Khi đến nơi, Lâm Nhất bước vào, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyết đoán. Những gã đàn ông đang bị trói kia nhận ra sự hiện diện của anh, lo sợ hiện lên trong ánh mắt. Họ biết rằng đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi dám động vào

Giang Hiểu Viện.

Lâm Nhất không lãng phí thời gian. Anh tiến lại gần, chậm rãi đưa tay ra, bẻ mạnh tay của gã đàn ông đã dám nắm lấy Giang Hiểu Viện.

Tiếng kêu đau đớn vang lên trong không gian tĩnh lặng, chứng minh cho sự trả thù mà họ đã phải chịu.

Các người nghĩ rằng có thể chạm vào người của tôi mà không phải chịu hậu quả sao? Lâm Nhất nói, giọng lạnh lùng như băng.Hãy nhớ kĩ điều này, đừng bao giờ dám động đến cô ấy một lần nữa.Sau đó, anh ra hiệu cho những người của mình xử lý bọn xấu, không cho phép chúng có cơ hội để đứng dậy.

Anh không chỉ bảo vệ Giang Hiểu Viện mà còn gửi đi một thông điệp rõ ràng về sức mạnh và sự nghiêm túc trong việc bảo vệ những người mình yêu thương.

Sau khi giải quyết xong bọn xấu, Lâm Nhất quay trở về nhà, tâm trạng vẫn còn phức tạp. Anh biết mình đã làm điều đúng đắn, nhưng cơn giận dữ vẫn chưa nguôi ngoai.

Hình ảnh Giang Hiểu Viện bị đe dọa vẫn in đậm trong tâm trí anh, và sự bảo vệ ấy khiến anh cảm thấy như một con thú hoang.

Khi về đến nhà, Giang Hiểu Viện đã ngồi trên ghế sofa, ánh đèn mờ ảo tạo nên một bầu không khí ẩm cúng. Cô nhìn thấy chú trở về, nhưng ánh mắt cô thoáng chút lo lắng.



Cháu có ổn không?- Lâm Nhất hỏi, giọng trầm và ấm.Cháu ổn, nhưng... chú đã làm gì với họ?- Cô hỏi, mày nhíu lại, không khỏi cảm thấy lo lắng khi nghĩ đến hành động của chú.Lâm Nhất chỉ im lặng, không muốn kể cho cô về những gì vừa xảy ra. Anh không muốn làm cô sợ hãi hay lo lắng thêm.

Chỉ là một số người không biết điều. Chú đã xử lý họ.- Anh đáp, cố gắng giữ giọng điểm tĩnh.Xử lý?- Giang Hiểu Viện không hài lòng với câu trả lời mơ hồ đó.Chú Lâm Nhất, cháu không muốn chú dùng bạo lực. Đó không phải là cách giải quyết vấn đề.Đôi khi, không có cách nào khác.- Anh nói, có phần bực bội. - Cháu không hiểu được tình huống này. Chú chỉ muốn bảo vệ cháu.Bảo vệ cháu không có nghĩa là phải trở thành kẻ hung ác,- Giang Hiểu Viện đáp, ánh mắt kiên định.Cháu cần chú ở bên, không phải là một người gây sợ hãi cho người khác.Họ lại rơi vào im lặng, bầu không khí trở nên căng thẳng. Giang Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo lắng về con người thật của Lâm Nhất đang dần lộ diện. Cô muốn hiểu anh hơn, nhưng hành động của anh đã khiến cô cảm thấy hoang

mang.

Cuối cùng, Lâm Nhất quyết định bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô. - Chú biết cháu lo lắng. Nhưng chú không thể làm khác được. Chú sẽ luôn bảo vệ cháu, bằng mọi cách. Giọng anh trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt dịu lại khi nhìn cô.

Giang Hiều Viện chần chừ một chút, rồi cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. - Cháu không muốn trở thành gánh nặng cho chú. Chỉ cần chú ở bên cháu, cháu sẽ ổn.

Cháu không phải là gánh nặng,- Lâm Nhất đáp lại, nắm chặt tay cô.Chau la ly do de chu chien da.Hai người họ ngồi bên nhau, khoảng cách giữa họ dần được thu hẹp. Trong khoảnh khắc đó, dù có nhiều bất đồng và lo lắng, họ biết rằng tình cảm dành cho nhau vẫn luôn hiện hữu, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Sáng hôm sau, Lâm Nhất tỉnh dậy sớm. Anh xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, rồi đặt một tách trà nóng và những món ăn nhẹ nhàng lên bàn.

Anh muốn Giang Hiều Viện có thể bắt đầu ngày mới trong sự an yên, tạm rời xa những phiền muộn của cuộc sống

Khi cô thức dậy và bước vào phòng ăn, anh đã ngồi đó chờ. - Cháu ngủ có ngon không? Anh hỏi, ánh mắt dịu dàng hơn mọi ngày.

- Dạ, cháu ngủ ngon,- cô mỉm cười đáp lại, rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cảm giác an tâm khi ở bên Lâm Nhất dường như đã xoa dịu phần nào những lo lắng trong lòng cô.

Lâm Nhất ngập ngừng một chút, sau đó nói: - Chú đã suy nghĩ nhiều. Nếu có những điều cháu muốn biết về gia đình mình, về bất cứ điều gì... chú sẽ không giấu cháu nữa.

Giang Hiểu Viện nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ. Đây là lần đầu tiền Lâm Nhất chủ động nhắc đến những bí mật anh luôn che giấu. Cô hít một hơi sâu, thu hết can đảm đề hỏi:

- Vậy... chú có thể nói cho cháu biết về bố mẹ cháu được không? Và... tại sao chú lại biết rõ họ đến vậy?

Anh gật đầu, mắt anh nhìn vào xa xăm như nhớ về một quá khứ xa xôi. - Bố mẹ cháu và chú đã từng là những người bạn rất thân.

- Chúng ta đã cùng nhau vượt qua nhiều chuyện, nhưng rồi một ngày mọi thứ thay đổi. Cháu sẽ dần hiểu, chỉ là...

có những điều, có lẽ sẽ rất khó chấp nhận.

Giang Hiểu Viện cảm nhận được nỗi buồn ẩn sâu trong giọng nói của anh. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, như một lời an ủi thẩm lặng.



Cháu không cần phải nói gì cả,- Lâm Nhất nói, cố gắng nén lại cảm xúc.Chú chỉ muốn cháu biết rằng, dù mọi chuyện thế nào, cháu không bao giờ phải đối diện với nó một mình.Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp bao quanh khi ở bên anh. Những bí mật dường như dần mở ra, nhưng sự tin tưởng giữa hai người vẫn chưa bao giờ lung lay.

Lâm Nhất đưa Giang Hiểu Viện đến studio mới của cô. Khi cô vừa bước xuống xe, anh mở cửa kính và nói, - Cháu nhớ cẩn thận nhé, có gì cần cứ gọi cho chú

Cô gật đầu, mỉm cười: - Dạ, chú cứ yên tâm, cháu sẽ ồn thôi.

Nhìn theo bóng cô bước vào studio, anh vẫn đứng chờ một lúc, dường như muốn chắc chắn cô đã ổn định. Khi cô khuất khỏi tầm mắt, Lâm Nhất mới lái xe về công ty.

Trên đường, anh không ngừng suy nghĩ về lời hứa đã nói với cô sáng nay, rằng anh sẽ chia sẻ mọi bí mật nếu cô

รล็ก sang.

Anh biết mọi chuyện sẽ phức tạp hơn khi sự thật dần hé mở, nhưng anh tin rằng tình cảm và sự tin tưởng của họ sẽ giúp cả hai vượt qua tất cả.

Tại công ty, Lâm Nhất bắt tay vào giải quyết công việc nhưng tâm trí vẫn đâu đó ở bên Giang Hiểu Viện.

Những kế hoạch mới dường như không còn hấp dẫn anh như trước đây, bởi lúc này, mọi suy nghĩ của anh chỉ xoay quanh cô.

Cuối giờ chiều, anh nhận được một tin nhắn từ cô: - Cháu vừa hoàn thành việc sắp xếp ở studio. Chú có rảnh không?

- Cháu muốn mời chú ăn tối để cảm ơn vì đã giúp cháu trong thời gian qua.

Lâm Nhất không giấu được nụ cười nhẹ khi đọc tin nhắn. Anh trả lời ngay: - Được thôi. Chú sẽ đến đón cháu.

Họ gặp nhau tại một nhà hàng yên tĩnh, nơi ánh đèn ấm áp và không gian gần gũi giúp cả hai dễ dàng trò chuyện.

Suốt buổi ăn, cô kể anh nghe những dự định mới cho studio, còn anh lắng nghe với ánh mắt dịu dàng.

Nhưng dù bầu không khí có thoải mái đến đâu, vẫn có những câu hỏi lần khuất trong tâm trí Giang Hiểu Viện, những điều mà cô chưa dám hỏi anh trực tiếp.

Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc như gạt bỏ hết quá khứ. Một hôm, Lâm Nhất ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát từng nét vẽ mà Giang Hiểu Viện đang say mê phác họa.

Ánh mắt anh dịu dàng, như thể mọi mệt mỏi từ công việc đều tan biến khi nhìn thấy cô chăm chú sáng tạo trên từng nét cọ.

Bồng, trong một phút lơ đăng, cô vô tình cắt vào ngón tay khi đang gọt bút chì. Máu rỉ ra, đỏ tươi trên đầu ngón tay mảnh khảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.