Sau khi trở về nhà, Lâm Nhất nhìn Hiểu Viện đầy dịu dàng, ánh mắt như muốn trấn an cô sau chuyện xảy ra.
- Cháu mệt rồi, vào phòng nghỉ sớm đi,- anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng kiên định.
Hiểu Viện gật đầu, đôi mắt có chút mệt mỏi. Cô bước vào phòng, nhưng khi vừa định khép cửa, Lâm Nhất bất ngờ bước vào, tiến tới bên giường.
Anh đắp chăn cho cô một cách cần thận, ánh mắt dịu dàng và chu đáo hơn bao giờ hết.
- Cháu không cần lo lắng về những gì đã xảy ra đâu. Có chú ở đây, không ai có thể làm tổn thương cháu.
Hiểu Viện im lặng nhìn anh, cảm giác an tâm lạ lùng. Cô không còn nghi ngờ hay lo lắng gì nữa, chỉ thấy mình được bảo vệ một cách trọn vẹn.
Lâm Nhất mỉm cười, cúi xuống khẽ vuốt nhẹ tóc cô, rồi nói: - Ngủ ngon nhé, cháu.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Trong bóng tối yên tĩnh, Hiểu Viện từ từ chìm vào giấc ngủ, lòng bình yên hơn bao giờ hết.
Giữa đêm tối, anh lái xe đến một xưởng bỏ hoang, nơi mà nhóm người xấu bị trói chờ đợi.
Khi đến nơi, Lâm Nhất bước vào, ánh mắt lạnh lẽo và đầy quyết đoán. Những gã đàn ông đang bị trói kia nhận ra sự hiện diện của anh, lo sợ hiện lên trong ánh mắt. Họ biết rằng đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi dám động vào
Giang Hiểu Viện.
Lâm Nhất không lãng phí thời gian. Anh tiến lại gần, chậm rãi đưa tay ra, bẻ mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3718558/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.