Lâm Nhất vừa nhìn thấy dòng máu nhỏ từ đầu ngón tay của Giang Hiểu Viện, nét mặt anh lập tức thay đổi. Đôi mắt vốn bình tĩnh giờ đây lóe lên tia dữ dội, như thể bản năng của anh bị đánh thức.
- Cháu... sao lại bất cần thế này?- Giọng anh khàn hẳn, vừa lo lắng vừa như đang cố gắng kiềm chế một thứ gì đó mạnh mẽ hơn.
Giang Hiều Viện hơi giật mình trước phản ứng của anh, không nghĩ vết thương nhỏ lại khiến anh căng thẳng đến thế
- Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi mà, chú đừng lo.
Nhung anh van giu lay tay co, nhin cham cham vao giot mau do tudi, anh mat kho hieu, pha lan voi su dau tranh
nội tâm. Anh hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- Cháu không biết máu của mình... có sức hút thế nào đâu.
Giang Hiều Viện nhíu mày, cảm nhận rõ sự căng thẳng trong người anh. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm gì, Lâm Nhất đã rời tay khỏi cô, quay mặt đi như đang tự trấn tĩnh mình, cố giữ khoảng cách an toàn.
- Cháu băng lại đi, đừng để bị thương thêm nữa,- anh nói, giọng anh dường như còn mang theo một nỗi sợ hãi ẩn
giลิน.
Lâm Nhất bước vào phòng, cửa đóng lại sau lưng anh. Ở bên ngoài, Giang Hiểu Viện bất giác nhớ lại lần trước, khi anh đã không kiểm chế được mà hút máu cô.
Hình ảnh ấy, đôi mắt hoang dại và biểu cảm thống khổ pha lẫn khao khát của anh, hiện lên rõ ràng trong tâm trí, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3718559/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.