Sau khi Tố Loan rời đi, không khí trong nhà hàng trở nên thoải mái hơn. Hiểu Viện cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn phải đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Tố Loan. Cô nhìn Lâm Nhất, nhận thấy sự căng thẳng trong anh đã giảm đi phần nào.
Cảm ơn chú đã đứng về phía em,- cô nhẹ nhàng nói, cảm nhận sự ấm áp từ ánh mắt của anh.Em không cần phải cảm ơn. Chỉ cần em ở bên cạnh, mọi thứ sẽ ổn thôi,- Lâm Nhất đáp lại, giọng nói trầm ấm.Cả hai cùng gọi món ăn mà họ từng yêu thích trước đây, những kỷ niệm vui vẻ ùa về trong lòng họ.
Lâm Nhất kể cho Hiểu Viện nghe về những thay đổi trong công việc và cuộc sống của anh trong thời gian cô vắng mặt. Anh đã cố gắng duy trì mọi thứ, nhưng vẫn không thể quên được cô.
- Em biết không, mọi người ở công ty đều bàn tán về em. Họ không thể hiểu tại sao em lại rời bỏ mọi thứ,- anh nói, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc.
Hiểu Viện im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: - Em rời đi vì cần thời gian cho chính mình. Nhưng giờ thì em đã trở lại và không có ý định bỏ đi nữa.
- Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ, Lâm Nhất nói, nắm chặt tay cô, tạo cảm giác an toàn và ẩm áp.
Họ trò chuyện về tương lai, về những dự định mở rộng studio và kế hoạch cá nhân. Hiểu Viện cảm thấy hạnh phúc hơn khi bên cạnh Lâm Nhất, người luôn hỗ trợ và thấu hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3718557/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.