Giang Hiểu Viện trở về phòng, lòng nặng trĩu những suy nghĩ. Cô ngồi xuống giường, ánh đèn mờ ảo bao quanh, và cảm giác cô đơn dần lan tỏa.
Hình ảnh của Lâm Nhất vẫn hiện hữu trong tâm trí cô, ánh mắt sâu thẳm và giọng nói tràn đầy cảm xúc khi anh kể về cuộc đời của mình.
Cô tự hỏi: "Nếu một ngày nào đó, mình trở nên già nua và không còn nữa, thì Lâm Nhất sẽ thế nào?" Cảm giác tê tái xẫm chiểm tầm hồn cô.
Anh, một ma cà rồng bất tử, sẽ sống mãi mãi trong khi cô chỉ là một con người bình thường, với thời gian hữu hạn.
Hình ảnh Lâm Nhất một mình lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nỗi buồn sâu thằm, khiến lòng cô quặn thắt.
- Liệu chú có thể sống trong nỗi cô đơn đó, khi nhìn thấy những người mà chú yêu thương từng chút một ra đi?-
Câu hỏi này như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô.
Những kỷ niệm ngọt ngào mà họ đã trải qua hiện lên trong đầu cô. Nhưng bên cạnh đó, cô cũng cảm nhận được sự tăm tối và nguy hiểm mà tình yêu giữa họ mang lại. "Cô có thể chấp nhận tình yêu này mãi mãi, nhưng có đủ sức mạnh để bảo vệ cả hai không?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu sáng vằng vặc. "Nếu như em quyết định sống bên chú, em sẽ không thể cho đi những năm tháng bình yên của cuộc đời mình." Cô tự hỏi, liệu tình yêu này có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả những rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-choi-tu/3718556/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.