Ba Tần Phong, huyết thống Italy thuần khiết, bề ngoài phương Tây, dù đãhơn 50 tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ tuấn lãng và khí phách phiphàm. Ông ta mang theo sự ung dung, nhìn cô thật kỹ, khóe môi chứa đựng ý cười lại khiến đáy lòng người không rét mà run.
Tần Phong và ba hắn nhìn rất giống nhau, đều có một đôi mắt màu lam,nhưng đôi mắt màu lam của Tần Phong mang theo ánh sáng mê người củangười phương Tây, còn đôi mắt màu lam dưới hàng lông mày rậm của ba hắnlại không thấy đáy, dù hiện tại có mỉm cười đứng đối diện Triệu Vân cũng sẽ khiến người khác vô thức sinh cảm giác sợ hãi. Ba Tần Phong cao tầm1m9, cường tráng hơn Tần Phong rất nhiều, chỉ đứng trước mặt cô thôicũng khiến Triệu Vân cảm nhận được khí phách bẩm sinh.
Tần Phong không đơn giản, ba hắn càng không đơn giản, cho dù bây giờ ông ta đang hiền lành hết sức có thể nhìn cô.
“Gọi tôi là Mike (Michael).” Lão gia gật đầu với Triệu Vân, như một ônglão hiền hậu đưa tay vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô lên xe cùng mình, “Lên xe trước đã, nói chuyện trong xe.”
Bộ dạng của lão gia đối với Triệu Vân vẫn bình thản ung dung như thế,cũng không kinh ngạc gì, chỉ nói chuyện nhà cô: “Tôi đã từng gặp ba cô,ba cô là người rất có trí tuệ.”
Cơ thể Triệu Vân hơi cứng lại, cười nói: “Đâu có, ba tôi chỉ là mộtngười làm bất động sản bình thường, không có đại trí tuệ gì cả.”
Lão gia không phủ nhận, “Cô và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tha-hiep-lo-tuong-phung/2794506/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.