Bộ đội quân sự hàng không, Triệu Vân đã tới đây suốt một tháng.
Một tháng trước, sau khi Triệu Vân vội vã về nước trở về nhà liền thấyba mình đang nói chuyện say sưa với Thẩm Gia Nhất. Triệu Thiên Thái taycầm bút lông thảo chữ, Thẩm Gia Nhất cầm kính lúp xoay người cẩn thậnnhìn lời đề tựa, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên, tâm trạng Triệu Thiên Thái rất vui vẻ, liên tục vỗ vai Thẩm Gia Nhất.
Mẹ Lưu đưa cho cô một đôi dép lê, ra hiệu cho cô đừng vội lên tiếng, tâm trạng Triệu Vân lại không tốt như vậy, nhìn thấy trước mặt hai ngườikia còn ba bốn bức họa cổ, mực nước một bên dần dần nhuộm đen cả sànnhà, dáng vẻ hoàn toàn say mê, cô đặt đồ lưu niệm đã mua ở Copenhagendưới chân hai người, tùy ý gọi ba một tiếng rồi đi thẳng lên tầng.
Lúc lên tầng, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của ba Triệu với Thẩm GiaNhất sau lưng: “Có phải sắc mặt con bé không tốt lắm không nhỉ?”
Thẩm Gia Nhất đáp: “Có khi nào là do áp lực công việc không?”
“Áp lực công việc? Không phải ba đã không để nó làm cảnh quan nữa, lạicòn cho ra nước ngoài du ngoạn một tháng, sao ngược lại lại không tốtnhỉ?”
“Vâng, con đã tìm công việc cho cô ấy, giờ áp lực có thể còn hơn trước kia nữa...”
“Gia Nhất, tính tình Tiểu Vân bướng bỉnh, sao con chẳng thương nó gì cả...”
Bước chân chậm chạp của Tiểu Vân nhanh hơn vài lần, cô đi vào phòng bỏlại âm thanh nói chuyện của họ. Triệu Thiên Thái đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-buong-tha-hiep-lo-tuong-phung/2794507/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.