Bộ đội quân sự hàng không, Triệu Vân đã tới đây suốt một tháng.
Một tháng trước, sau khi Triệu Vân vội vã về nước trở về nhà liền thấyba mình đang nói chuyện say sưa với Thẩm Gia Nhất. Triệu Thiên Thái taycầm bút lông thảo chữ, Thẩm Gia Nhất cầm kính lúp xoay người cẩn thậnnhìn lời đề tựa, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng vang lên, tâm trạng Triệu Thiên Thái rất vui vẻ, liên tục vỗ vai Thẩm Gia Nhất.
Mẹ Lưu đưa cho cô một đôi dép lê, ra hiệu cho cô đừng vội lên tiếng, tâm trạng Triệu Vân lại không tốt như vậy, nhìn thấy trước mặt hai ngườikia còn ba bốn bức họa cổ, mực nước một bên dần dần nhuộm đen cả sànnhà, dáng vẻ hoàn toàn say mê, cô đặt đồ lưu niệm đã mua ở Copenhagendưới chân hai người, tùy ý gọi ba một tiếng rồi đi thẳng lên tầng.
Lúc lên tầng, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của ba Triệu với Thẩm GiaNhất sau lưng: “Có phải sắc mặt con bé không tốt lắm không nhỉ?”
Thẩm Gia Nhất đáp: “Có khi nào là do áp lực công việc không?”
“Áp lực công việc? Không phải ba đã không để nó làm cảnh quan nữa, lạicòn cho ra nước ngoài du ngoạn một tháng, sao ngược lại lại không tốtnhỉ?”
“Vâng, con đã tìm công việc cho cô ấy, giờ áp lực có thể còn hơn trước kia nữa...”
“Gia Nhất, tính tình Tiểu Vân bướng bỉnh, sao con chẳng thương nó gì cả...”
Bước chân chậm chạp của Tiểu Vân nhanh hơn vài lần, cô đi vào phòng bỏlại âm thanh nói chuyện của họ. Triệu Thiên Thái đã giao cho mẹ Lưu giúp việc ngày nào dù sớm hay muộn cũng phải đến quét dọn một lần nên trongphòng cô vẫn sạch y như lúc cô đi. Bình thường cô cũng một tuần mới vềmột lần, lúc nào trở về, trong phòng cô cũng không nhiễm một hạt bụi như thế. Nhìn thấy vậy, trái tim loạn nhịp của cô mới nhẹ nhàng được xoadịu.
Khoảng nửa giờ sau, lúc Triệu Vân ổn định lại cảm xúc chuẩn bị xuốngtầng một lần nữa, Thẩm Gia Nhất liền xuất hiện trong phòng cô.
Thẩm Gia Nhất vĩnh viễn mang theo đôi mắt màu đen tiêu chuẩn, nhã nhặnlịch sự, hàm súc và có giáo dục. Anh đứng trước cửa bình tĩnh chăm chúnhìn Triệu Vân đang ngồi yên lặng trên giường, mang theo nụ cười nhạt,mang theo sự an ủi. Còn cô cố chấp ngẩng đầu, con mắt hơi đỏ lên, nhưngánh mắt vẫn không dời dù chỉ là một chút, mãi đến khi Thẩm Gia Nhất khẽthở dài, cô mới chậm rãi chuyển ánh mắt xuống, anh như cảm nhận đến tậnđáy lòng cô, cảm nhận được nỗi đau trong lòng cô. Thật lâu sau, trongphòng vang lên tiếng nức nở.
“Gia Nhất...” Triệu Vân co lại trong ngực Thẩm Gia Nhất, dùng giọng nóimềm yếu anh chưa từng nghe nhẹ nhàng gọi anh, cho đến khi anh cảm thấycơ thể trong tay mình bắt đầu không thể khống chế nổi sự run rẩy, mớidùng sức vỗ nhẹ lên đầu cô.
Tóc cô hơi rối, nhìn cô như con mèo bị hoảng sợ, nước mắt rơi liên tục,ướt sũng áo sơ mi trắng của anh; giờ nước mắt đã khô, nhưng màu đỏ tươitrong con mắt và đáy mắt bi thương khiến Thẩm Gia Nhất rốt cuộc khôngnói ra được bất kỳ lời trách cứ nào. Dáng vẻ toàn thân run rẩy của côgiống như bị mưa to trút xuống làm trái tim Thẩm Gia Nhất bắt đầu mềmra.
“Năm đó em đã hứa với tôi, sau khi tôi cứu được em, em sẽ không để mìnhbị thương nữa. Vậy bây giờ thì sao? Có phải vì hắn không?” Hai tay ThẩmGia Nhất nâng mặt cô, khuôn mặt cô trong lòng bàn tay anh giống như mộtviên kim cương đã vỡ vụn khó có thể phục hồi như ban đầu, từ một viênkim cương chói mắt biến thành từng mảnh nhỏ.
“Em không biết.” Triệu Vân khó khăn nói.
Thẩm Gia Nhất thở dài, ôm cô vào trong ngực một lần nữa: “Tiểu Vân, emvẫn tưởng tôi là cô nhi à? Thật ra không phải đâu. Tôi có một em trai,một em gái, em gái tôi lúc nhỏ bị lạc đường, em trai tôi sau khi lớn lên lại ra đi bất ngờ. Sau khi ba mẹ tôi mất, em trai em gái tôi cũng đitheo. Nhưng em thấy đấy, bây giờ tôi vẫn rất ổn đúng không?”
Triệu Vân nhắm đôi mắt nóng rát, lắc đầu.
Thẩm Gia Nhất cười: “Vậy em nghĩ giờ tôi không ổn ở đâu?” Thẩm Gia Nhấtnói vậy, giọng nói vẫn luôn giữ sự tỉnh táo, âm điệu đều đều, giốngtiếng mái chèo khua trên dòng nước, nhẹ nhàng lướt qua, khiến lòng côđang như dây cung chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy, cuộc đời vẫn trôi qua như thế, cô còn gì để hối hận đâu.
Thẩm Gia Nhất đã hài lòng, anh như người bảo vệ trung thành của cô, sắpxếp vị trí sau này cho cô: “Vậy cứ thế nhé. Tôi đã nói với người trongcục chuyện đổi môi trường mới cho em, em liên tục làm điều tra viên támnăm rồi, sẽ có vài kẻ thù lén lút sau lưng, cục đã sắp xếp em đến khuhuấn luyện nữ binh mới, tạm thời tránh xa những vụ án hiện tại. Nhưnganh nghĩ, với tình hình hiện tại của em, chỉ e chưa huấn luyện tân binhtốt, em đã tự huấn luyện chính mình đến chết rồi. Lúc này quốc gia đangcần nhân lực hàng không, anh đã nói với người trong cục cho em đến Bộquốc phòng huấn luyện bộ đội quân sự hàng không rồi đấy.”
Triệu Vân gật đầu tiếp nhận: “Lát nữa anh đi cùng em đến nghĩa trang một lần nhé, em mang từ Ý về một cốc cát. Đây sẽ là cốc cuối cùng.”
Thẩm Gia Nhất nói xong, kính mắt hạ xuống lộ ra đôi mắt dần phát sáng,vô cùng vui vẻ, không chuyện gì có thể so sánh với chuyện Triệu Vân cuối cùng cũng thoát khỏi cái bóng đó.
Trên thực tế, đối với sắp xếp của Thẩm Gia Nhất, Triệu Vân không có lýdo gì để không tiếp nhận, anh làm chuyện gì vĩnh viễn cũng chỉ muốn tốtcho cô. Giờ ngẫm lại hành động của anh lúc ở Copenhagen, hoặc là khi đó, anh cũng biết cô sẽ mang theo một thân toàn vết thương về nước rồi.
Vì vậy, Triệu Vân đưa toàn bộ tài liệu nắm trong tay cho người mới, mang theo hành lý, ra khỏi nhà Triệu Thiên Thái, nhập trú bộ đội quân sựhàng không.
Một ngày trước khi đi, cô đến gặp Lục Ngạn và Lăng Yên, hai người vẫnnhư keo sơn khiến cô ngồi với họ mười phút liền vội vàng đi ra. Sau đólúc đến tìm Thẩm Gia Nhất, không ngờ gặp được Lưu Tiểu Ngạo, cậu ta đang nói chuyện cùng nhân viên trong nhà hàng của Thẩm Gia Nhất. Khuôn mặtnhỏ nhắn của Lộ Dương cười đến sáng lạn ngây thơ, trong mắt Lưu TiểuNgạo cũng sáng bừng.
Giống như toàn bộ thế giới đều ấm áp, chỉ có mình cô mang theo một tráitim được ướp trong tủ lạnh, sau đó cô đi đến khu vực bị phong bế lạnhnhư băng trong ba tháng.
Cô không thể động vào Lưu Tiểu Ngạo, giống như trùm buôn thuốc phiện thường xuất hiện cuối cùng mới có thể ra tay bắt một mẻ.
Cô vốn nghĩ cái gọi là bộ đội quân sự hàng không là đưa binh lính điluyện thể lực, luyện trình độ thuần thục lúc bay và phương pháp xử lýkhẩn cấp, hoặc là tiến hành huấn luyện kiến thức an toàn quốc gia và kỹnăng, củng cố quốc phòng. Không ngờ cô vào khu vực này phải chịu tráchnhiệm chính điều tra thông tin lộ trình dài, ngoài ra huấn luyện thểnăng tân binh và ý thức an toàn quốc gia.
Người phụ trách khu điều tra tên là La Lương, người phụ trách thông tinlộ trình dài là Bành An Nghiêu. Lần này Triệu Vân gia nhập với tư cáchhỗ trợ hai người này.
La Lương giống Triệu Vân, đều là điều tra viên do Cục an toàn quốc giacử đến, hơn ba mươi tuổi, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, đã từnglàm phi công ba năm, còn Bành An Nghiêu là tiến sĩ chuyên ngành hàngkhông, là thiên tài vừa về nước được một năm, 26, 27 tuổi gì đó, cực kỳthành thạo phương diện thông tin.
Công việc thực tế của Triệu Vân là thường xuyên diễn tập trên cao cùngtân binh, tiến hành chiến lược trinh sát, hiệu chỉnh tham số. Công việcbận rộn khiến cô không có thời gian để ngẩn người, ở đây ngoại trừ binhsĩ thì chỉ có máy bay và các loại dụng cụ tinh vi, không hề có cảnh gìkhác, tất cả đều bị ngăn cách bên ngoài, không có thời gian buồn bã cũng khiến cô lấy lại được sự sắc bén hai tháng trước.
Vì trong quân đội, phụ nữ chỉ chiếm số ít, mà số ít này căn bản trongkhu thông tin, Triệu Vân đến không thể không khiến binh sĩ khu điều trahàng không hoài nghi.
Tân binh vĩnh viến có thói quen mắng chửi thô tục, ngày đầu tiên TriệuVân đến chợt nghe binh sĩ diễn tập trên cao trở về lén chửi cô: “Mẹ nó,không biết có phải bộ đội hết người rồi không, sao lại đưa đàn bà đếnhuấn luyện chúng ta, ai có thể phục được, mày có thể phục không... màycó thể phục nổi không? Mày xem, tất cả mọi người đều không phục, từ sáng đến tối còn bị nó lên mặt dạy đời.”
Triệu Vân từ chỗ tối đi ra, lạnh nhạt hừ một tiếng, tát một cái vào mặttân binh vừa nói, thanh âm vang dội khiến những tân binh khác trợn mắthá mồm.
Tân binh bị phụ nữ đánh vén tay áo lên định đánh trả, Triệu Vân lạnhlùng nhìn hắn, chửi lại: “Đàn bà thì sao, con mẹ nó, nếu cậu là đàn ôngthì nên quang minh chính đại nói ra, đừng có nói nọ nói kia sau lưng.Nếu bây giờ cậu không có năng lực đó thì trung thực mà ngồi xuống, mắngchửi tôi cũng không xen vào, nếu cậu có bất kỳ vấn đề gì về diễn tập,con mẹ nó, tôi cũng không ngại bồi dưỡng cho cậu đâu!” Nói xong khôngđợi tân binh có bất cứ phản ứng nào, cô nhìn hằm hằm xoay người dời đi.
Tân binh bị đánh, cho dù không phải chuyện thường cũng không phải chuyện hiếm gặp, nhưng đây là bị phụ nữ đánh, những tân binh khác mặc kệ quanhệ cấp trên cấp dưới, mười mấy người nhanh chóng vây Triệu Vân lại,miệng hùng hùng hổ hổ tuyến chiến muốn động tay động chân.
Triệu Vân nhìn cũng không sợ hãi, đợi đến khi bọn họ động thủ mới đánh trả.
Ngay lúc mười mấy người đang định động thủ, người phụ khách khu vựcthông tin Bành An Nghiêu đi tới, chặt đứt khí thế của mười mấy người,lời hắn nói vĩnh viễn ôn hòa, dăm ba câu đã đi thẳng vào trọng điểm. Hắn giống người đàn ông từ trong tranh bước ra, giơ tay nhấc chân đều ưunhã, cũng mang theo ý cười khiến người khác thư thái, cho tới bây giờkhông ai có thể cự tuyệt.
Bành An Nghiêu thong thả nói: “Cấp trên cấp dưới đánh nhau là việc lầnđầu tiên tôi nhìn thấy đấy, tôi đứng ngoài quan sát xem thế nào nhé?”
Ý hắn là binh sĩ đánh quan là điều xưa nay chưa từng có, chỉ cần đánhnhau nhất định sẽ trở thành tin tức lớn trong quân đội, xử phạt cấp trên là tất nhiên, xử phạt cấp dưới cũng là tất nhiên.
Khoảng một tháng sau, Triệu Vân vẫn luôn ở chính giữa nơi nước sôi lửabỏng này. Tân binh kia tên là La Hoắc, là người nhanh mồm nhanh miệng,cả tháng này luôn bị Triệu Vân thẳng thừng nhìn chằm chằm, chỉ cần cómột chút sai lầm sẽ bị Triệu Vân lôi ra sân bãi chạy hai mươi vòng, khổcũng không dám nói, quan hệ với Triệu Vân càng ngàng càng bế tắc.
Nhưng Triệu Vân không hề quan tâm đến suy nghĩ của hắn, ngày nào cũnglàm đúng bổn phận của mình, nếu ai động vào cô, cô sẽ nghiêm túc vungthẳng tay, thanh danh xấu đi cũng không để ý. Tân binh đồng thời cũnghoàn toàn bị giáo huấn rất mạnh.
Người phụ trách khu điều tra La Lương khích lệ Triệu Vân: “Trưởng quanTriệu quả nhiên huấn luyện có phương pháp, đám nhóc con này an phận hơntrước kia nhiều rồi.”
Triệu Vân cũng không khiêm tốn, gật đầu nói vâng.
La Lương là người hào phóng, với tư cách là trưởng quan khu điều tra,nên có sức quan sát tỉ mỉ và tính cảnh giác. Nghe Triệu Vân nói vậy liền cười ha ha hai tiếng, vỗ vai cô nói: “Phụ nữ có thể mạnh mẽ, nhưngkhông thể quá mạnh mẽ, cứ tiếp tục như vậy khu chúng ta lúc nào mới cóthể xử lý quân hôn giúp Cảnh quan Triệu đây.”
Thân thể Triệu Vân cứng đờ, động vào điểm này, cô không đáp lại, vẫn là Bành An Nghiêu thay cô giải vây.
Hắn cầm một cái bánh bao lớn nhét vào miệng La Lương, cười nhìn TriệuVân: “Trưởng quan Triệu không cần để ý đến hắn đâu, cô có thể lý giải là hắn đang đố kị với cô.”
Triệu Vân gật đầu không nói.
Lúc cơm nước xong xuôi cùng nhau đi ra, La Lương cười nhạo Bành An Nghiêu: “An Nghiêu anh đang có tâm sự thầm kín gì rồi!”
Bành An Nghiêu khẽ lắc đầu: “Bị người khác nhờ vả mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]