Tiếng giày cao gót cộp cộp ở ngoài sân, tôi ngó ra ngoài thì thấy một người phụ nữ.
" Hình như là mẹ nữ chính".
Nhanh chóng thu hết đồ đạc, tôi chạy thật nhanh về phòng.
" Không phải là tôi không muốn gặp đâu, mà là chưa chuẩn bị tâm lý nữa, không biết phải tỏ thái độ như thế nào, tôi rối quá, mọi chuyện đến dồn dập nữa... hu hu..."
Vừa soi gương vừa chỉnh lại mái tóc, tôi lấy tư thế hiên ngang của các chiến sĩ bình ổn lại tâm trạng và an ủi mình.
" Không sao, dù có nhận ra điều khác nhưng họ đều là mẹ con nên có thể thông cảm hết, hít thật sâu vào... thở ra".
Bên ngoài cửa có tiếng gọi:
- Thiên Tuyết, trưa nay con chưa ăn cơm sao, mẹ thấy đồ ăn vẫn còn nguyên.
Sáng nay dậy trễ quá nên tôi chỉ kịp ăn bữa sáng, no rồi nên cũng không để ý đến bữa trưa lại vội đi cắt tóc nên đã quên mất...
"Thật là..."
- Dạ, sáng nay con dậy hơi trễ nên...
- Thôi, để mẹ nấu món mới cho, con bước xuống nhà đi đừng ở mãi trong phòng.
- Dạ!
Nghe thấy tiếng bước chân đi xa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
" Bắt đầu đã không tệ vì thế cứ tự nhiên là được hết..."
Kiểm tra mọi thứ ổn thỏa tôi bước xuống lầu. Đây hiện tại là mẹ của tôi nên ít nhất phải tốt với bà.
- Mẹ có cần gì không, con sẽ phụ!
Tôi thấy một chút ngỡ ngàng trong mắt bà cùng một chút vui vẻ.
- Không sao, mẹ làm được... cũng không có gì nhiều.
- À
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-so-bien-thai-chi-so-bien-thai-hon/134834/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.