Ngu Cẩm Văn ngồi xổm ở cửa hàng tiện lợi đã gần nửa canh giờ, lạnh đến nỗi chân tay như muốn tê dại cũng cảm thấy tốt vô cùng, quả nhiên "chườm đá" khá có lợi đối với các vết thương, bởi vì tê rần vì lạnh rồi thì còn biết gì là đau nữa.
"Em gì ơi, hay là vào bên trong ngồi đợi đi!? Tiểu Thẩm xin nghỉ và nói tối nay mới qua đây rồi! Em đừng ngồi đây nữa, sẽ chết rét mất!" Bà chủ cửa hàng chạy tới gọi câu, sau đó lấy điện thoại di động ra cho cậu xem tin nhắn, đã thế còn rất nhiệt tình kéo cậu vào trong.
Ngu Cẩm Văn cũng không tiện ngồi đây nữa, đứng lên khập khễnh đi theo phía sau bà chủ vào trong cửa hàng. Vừa mới đẩy cửa kính ra, hơi ấm trong phòng đã phả vào mặt khiến người ta cảm thấy thoải mái.
"Đánh nhau đó à?" Bà chủ đưa cho cậu một chai sữa, cười nói.
Ngu Cẩm Văn nhịn không được mà giơ tay lên che mắt, nhỏ giọng nói: "Không có... đánh..."
"Từ hồi lớp 10 Tiểu Thẩm đã đến làm việc ở chỗ chị rồi, khi đó thằng bé lúc nào cũng có vết thương trên người. Ban đầu chị cho rằng thằng nhóc đó là một tên côn đồ, không ngờ rằng cậu ấy hóa ra là một học bá hahaha! Con trai mà, đánh lộn gì gì đó đều là bình thường, chỉ cần biết chừng mực là được".
Ngu Cẩm Văn cắn ống hút, nghe thấy Thẩm Diệc Chu thường mang vết thương tới nhận ca làm, trong tim bỗng dưng nhói lên một cái, nhìn lại mới thấy bản thân là đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phuc-toi-lam/219013/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.