“Ngày hôm qua đánh nhau kinh khủng lắm à? Tôi nghe nói Ngu Cẩm Văn hôm nay không tới lớp…Ây, đạp gió rẽ sóng sẽ có lúc, treo thẳng buồm mây vượt biển xanh”, Lý Việt Bách dựng sách thẳng đứng, tranh thủ bát quái trong lúc đọc diễn cảm buổi sớm, “Cậu ta bị thương à? Tôi thấy mấy người hay đi theo cậu ta trên mặt toàn là thương tích cả. Cậu không sao đó chứ?” “Không có sao.” Thẩm Diệc Chu nhíu mày một cái, hỏi: “Cậu ấy không đi học sao?” “Không…” Lý Việt Bách nói: “Lúc tôi đi vệ sinh nghe mấy người đang bàn tán, nói rằng cậu ta bị đánh thê thảm lắm, chắc không ra khỏi nhà được đâu”. Thẩm Diệc Chu dừng một chút rồi nói: “Không thảm như vậy đâu.” Tối hôm qua hắn đưa Ngu Cẩm Văn đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ nói không có gì bất thường, những vết thương trông có vẻ thê thảm thực chất chỉ là vết thương ngoài da, dưỡng thương một chút là được, duy chỉ có cổ chân bị đau phải mất một khoảng thời gian, tuy nhiên không ảnh hưởng gì đến việc đi bộ bình thường. Lúc hắn chạy đi làm thủ tục Ngu Cẩm Văn trông có vẻ rất an tĩnh, chỉ ủ rũ ngồi im như quả cà bị sương dập, nửa đường không biết gọi điện thoại cho ai mà chẳng được bao lâu thì có một người đàn ông mặc âu phục tới đón cậu ta đi. Việc cậu không đến lớp là việc hắn có thể đoán trước, Thẩm Diệc Chu nhìn mấy người đang chơi bóng rổ trên sân qua cửa sổ, hắn chẳng nói năng gì, chỉ phiền não cầm bút gõ bàn. Lúc nghỉ trưa, Thẩm Diệc Chu ôm sách đứng ở cửa lớp 6, học sinh đi qua đi lại trên hành lang không nhịn được mà quan sát hắn, thế nhưng hắn chỉ bình tĩnh tựa người vào lan can trước cửa, chỉ luôn luôn liếc mắt nhìn người ra vào lớp 6. “Bạn gì ơi”. Thẩm Diệc Chu gọi một nam sinh lại, sau khi thấy cậu ta kinh hoàng quay đầu liền hiền hòa cười một tiếng, trực tiếp hỏi: “Cậu có cách nào liên lạc với Ngu Cẩm Văn không?” Hắn nhớ nam sinh này hình như là một trong số ít người thật lòng coi Ngu Cẩm Văn như đại ca, thấy vết thương dưới mắt của cậu ta hắn càng thêm chắc chắn. “Cậu muốn làm gì?”, Nam sinh lui về phía sau một bước, mặt lộ vẻ hoài nghi. Thẩm Diệc Chu thuận miệng nói: “Ngày hôm qua tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện, chưa trả tiền cho tôi đã chạy mất rồi.” Nam sinh kia bắt đầu giở giọng: “Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho cậu!” U là trời, trượng nghĩa gớm! Thẩm Diệc Chu nói bậy: “Tiền thuốc 350, kiểm tra 500, phí ngồi lại 200, tôi chỉ lấy tiền mặt.” “… …” Nam sinh nghe xong liền lấy điện thoại di động ra, “Cậu lấy điện thoại ra ghi lại đi! Tôi đọc nhé, 157xxxxxxxx “ “Cám ơn.” Thẩm Diệc Chu không mang điện thoại di động cũng không cầm bút, chỉ cần nghiêm túc lắng nghe một lần đã nhớ, sau khi cảm ơn người ta xong thì nói tiếp: “Mấy người hẹn đánh các cậu ngày hôm qua là người ở đâu?” “Trường trung học dạy nghề ở Tú Hồ”. “…Hẹn đánh nhau xa như thế cơ à?”, Thẩm Diệc Chu không nói, Tú Hồ cách chỗ bọn họ cũng phải bốn mươi phút đi xe. “Ầy! Đại ca Trần Hạo của cái trường đó đã ra nước ngoài từ năm ngoái rồi! Cái thằng đại ca mới nhậm chức kia đến chỗ bọn tôi khiêu khích” Nam sinh gãi đầu, nói: “Đợt trước còn bắt nạt cả cái trường cấp hai ở bên cạnh chúng ta rồi. Đại ca của chúng tôi trượng nghĩa quá mà, dám đứng ra dạy dỗ lại bọn nó một trận!”. Khóe miệng Thẩm Diệc Chu giật giật, trong đầu nghĩ với cái tính hay chọc chó của Ngu Cẩm Văn thì, ai khiêu khích ai trước còn chưa biết đâu… “Được rồi, cậu đừng kể với đại ca cậu đó, tự tôi liên lạc với cậu ta là được”, Thẩm Diệc Chu vỗ vai nam sinh kia dặn dò. “Được rồi tôi không nói, vậy…đại ca chúng tôi thật sự bị bọn nó đánh đến mức tàn phế rồi à?”, vẻ mặt nam sinh kia như đưa đám, nói: “Rồi xong, các trường khác sẽ cười nhạo chúng tôi mất”. Thẩm Diệc Chu nhìn vết thương trên trán cậu ta, hỏi: “Tại sao cuối cùng lại chỉ có một mình cậu ấy?” “Không phải do chúng tôi bỏ lại cậu ấy đâu!”, nam sinh vội vàng khoát tay, vội la lên: “Là do đại ca bảo chúng tôi đi đi, lúc đó phe chúng tôi đã có người bị thương rồi, cậu ấy không muốn chúng tôi ở lại, nói là lát nữa sẽ có một người cực kì trâu bò đến giúp cậu ấy, bảo chúng tôi không cần để ý đến cậu ấy nữa. Thế nên…thế nên chúng tôi đi về”. “…F*ck”, Thẩm Diệc Chu khẽ mắng một câu, hắn cảm thấy cảm giác tội lỗi của mình càng ngày càng dâng cao, đã thế còn có xu hướng không ngừng lại. “Không phải do có người trâu bò tới giúp đâu, là đại ca của các cậu một mình chiến đấu đuổi cho bọn nó chạy biến đi đấy, nhưng chỉ là bị thương nhẹ thôi, cậu ta sĩ diện nên mới ngại không tới trường.”Thẩm Diệc Chu nói mò: “Sao các cậu dễ lừa vậy? Không phải bình thường giỏi lắm à?” “Tôi biết ngay cậu ấy nói điêu mà! Mẹ!”Nam sinh lòng đầy căm phẫn nói: “Bây giờ tôi sẽ đi nói với mọi người!” “Được, đi đi!”, Thẩm Diệc Chu vui mừng nhìn cậu ta lạch cạch gõ chữ trên điện thoại di động, đã thế còn dặn dò: “Đừng có bảo với đại ca các cậu là tôi nói đấy.” Đuổi theo người ta nửa năm không dám xin số điện thoại, nay Thẩm Diệc Chu còn là người chủ động xin số, nhưng Ngu Cẩm Văn lại không hề hay biết. Cậu đang héo úa nằm trên giường chơi game, chơi chẳng có tí gì gọi là hăng hái, nửa chết nửa sống nằm bên mép giường chơi xếp gạch. Đi bộ thì cà nhắc, mắt trái thì đau chết đi được, không có cách nào mà mở to ra như bình thường, muốn nhìn cái gì cũng rất tốn công, nếu nhìn lâu thì ngay cả mắt phải cũng bắt đầu đau. Cậu hé nửa mắt thấy hoa hết cả, không cẩn thận bấm nhầm, xếp một miếng gạch thẳng dài ở giữa, trò chơi tuyên bố kết thúc, Ngu Cẩm Văn tức giận ném tay cầm xuống đất, sau đó kéo chăn trùm qua đầu, càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng. Cả người từ trên xuống dưới không có chỗ nào không đau, đã thế hôm qua về nhà còn bị anh trai đạp cho một phát. Nếu không phải không muốn bày ra cái dáng vẻ uất ức đó trước mặt Thẩm Diệc Chu thì còn lâu cậu mới gọi cho cái tên Tôn Dạng chuyên bám đít mật báo cho anh trai, chọc cho anh trai đang trên đường đi họp cũng phải quay xe trở về đạp mông gõ đầu chửi cậu một trận rồi mới vội vàng rời đi. Chuông điện thoại reo một lần, Ngu Cẩm Văn không động đậy, người ở đầu bên kia rất có kiên nhẫn gọi thêm lần thứ hai. Nhìn thấy biểu tượng hình con rắn trên màn hình, Ngu Cẩm Văn bĩu môi mất hứng, kéo dài âm nói: “Alo…” “Tại sao không đi học?” Ngu Diệc Minh không chỉ lạnh lùng về tính cách mà ngay cả giọng nói cũng rất lạnh lùng. Ngu Cẩm Văn rùng mình một cái, trong lòng phẫn uất, lớn tiếng nói: “Em đã bị thương rồi mà hôm qua còn bị anh đánh cho một trận nữa, anh nghĩ em có thể bò dậy đi học được chắc?”. Ngu Diệc Minh trầm mặc một hồi rồi nói: “Anh thấy em bây giờ khỏe như vâm nhỉ”. “Hừ…Em đây là hồi quang phản chiếu (*) đấy”, Ngu Cẩm Văn lẩm bẩm, hình như lại nhớ tới cái gì đó nên vội vàng hỏi: “Hôm qua cái tên họ Tôn kia có trả tiền thuốc thang cho bạn em không đấy? Em cho anh biết, không được phép nợ tiền cậu ấy đâu!” (*) hồi quang phản chiếu: hiện tượng một người đang bị bệnh nặng, cơ thể suy yếu bỗng trở nên khỏe mạnh, tỉnh táo. Ngu Diệc Minh hỏi ngược lại: “Em bị đánh, tại sao anh phải trả tiền thuốc cho em?” Ngu Cẩm Văn miệng lưỡi bén nhọn phản kích: “Tiền bồi thường vì hôm qua anh đạp em một phát và vì họ Tôn đã đơn phương phá hủy hiệp nghị giữ bí mật”. “…” Ngu Diệc Minh ở bên kia an tĩnh một hồi, hồi lâu mới lên tiếng: “Tiền đã trả cho bạn em rồi, lát nữa nhớ lấy thuốc uống, thoa thuốc mỡ. Ngày mai bất kể có phải chịu đựng như thế nào thì em cũng phải cút đi học cho anh. Bây giờ anh phải đi họp…” “Được, tạm biệt, bái bai!” Ngu Cẩm Văn giành cúp điện thoại trước, những chuyện khác cậu không sánh bằng, chỉ thích tranh hạng nhất trong mấy chuyện trẻ con này. Ngu Diệc Minh gọi lại lần nữa. “Anh còn chưa nói hết.” Ngu Cẩm Văn vẫn cảm thấy anh trai mình y như con rắn vậy, ví dụ như bây giờ, chậm rãi khạc lưỡi rắn, khiến cho cậu ở đầu bên này cũng phải run rẩy. “Ba mẹ và Kỳ Kỳ ngày mốt sẽ về nước, hôm đó em tan học về nhà ở đi.” “Ặc…” Ngu Cẩm Văn dùng ngón tay quấn ga trải giường, bất mãn nói: “Nó về làm gì? Bị trường dành cho thiên tài đuổi học rồi à?” “… Cứ vậy đi, anh đi họp đây, cúp nhé”. Ngu Cẩm Văn không cướp được quyền cúp điện thoại trước cũng không còn tâm trí để ý nữa, trong lòng toàn là tin tức Ngu Cẩm Kỳ về nước làm cho phiền não. Cậu và Ngu Cẩm Kỳ không giống sinh đôi chút nào. Nhà bọn họ có ba đứa con, Ngu Diệc Minh lớn hơn cậu mười hai tuổi, bằng hữu thân thích gặp mặt liền khen ba mẹ cậu thật có phúc mới đẻ được đứa con ưu tú như vậy! Nhìn anh cả của cậu đi, vừa đẹp trai vừa có năng lực, tuổi còn trẻ mà đã là người đứng đầu một công ty rồi. Con gái út nhà họ cũng rất xuất sắc, mười tuổi đã được cái trường học thiên tài gì đó ở Mỹ đặc cách nhận làm nghiên cứu, thật sự quá giỏi! Chỉ còn anh hai Ngu Cẩm Văn… Vẻ ngoài rất được! Cái câu tổng kết tinh chuẩn này cậu đã nghe suốt mười mấy năm, cậu giống như một cây cỏ dại tồn tại trong kẽ hở giữa hai tán cây tươi tốt của cây đại thụ vậy, dù có cố vươn ra như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể ở trong bóng tối. Ngu Cẩm Văn thở ra một hơi, lôi chăn muốn phủ lên người, nhưng không ngờ lại động phải vết thương, đau đến nhăn cả mặt. Điện thoại di động reo lên một tiếng, hẳn là tiếng báo tin nhắn. Cậu lười lật chăn lấy điện thoại đang bị vùi ở trong đó, lại ở trên giường ngây ngẩn một hồi, sau đó mới xuống giường tới bàn ăn, ăn cơm buổi sáng đưa tới. Dãy số không xác định: Ngày mai có tới trường không? Ngu Cẩm Văn ngậm đũa nằm sấp ở trên giường, tùy ý trả lời: Ai đó? Cậu định lấy điện thoại để gọi thức ăn ngoài. Cậu biết thừa họ Tôn kia cố ý chỉnh cậu, đưa cho cậu thứ canh suông nhạt nhẽo, mồm miệng cậu cũng nhạt nhẽo theo rồi đây. Bên kia rất mau đã trả lời lại, chỉ có ba chữ: Thẩm Diệc Chu. Đũa của Ngu Cẩm Văn rơi bộp xuống. __________ Tự dưng muốn làm vợ anh trai ghê =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]