Trường học rất rộng, trước đây nếu như không phải Ngu Cẩm Văn tìm tới thì chắc có lẽ cả ba năm hai người họ cũng sẽ không cùng xuất hiện lần nào. Bây giờ nếu Ngu Cẩm Văn muốn giữ im lặng thì có lẽ cả ngày Thẩm Diệc Chu cũng sẽ không tìm được bất cứ thông tin nào về cậu.
Cuộc sống trở lại trạng thái bình lặng như trước đây, Thẩm Diệc Chu dọn dẹp đống vỏ sữa ở trên bàn, không trả lời câu hỏi "tại sao hôm nay không có bữa sáng tình yêu" của Lý Việt Bách.
Trong giờ học, lúc Thẩm Diệc Chu tới phòng làm việc để nộp bài thi có tình cờ gặp Ngu Cẩm Văn đang đứng ở góc phòng bị giáo viên mắng. Chủ nhiệm của lớp họ rất khó tính, suốt ngày cứ vò mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu cuồng loạn nóii: "Các trò làm tôi tức mà rụng hết cả tóc rồi!"
Ngu Cẩm Văn ở bên kia cợt nhả thả rắm cầu vồng (*): "Thầy không biết đâu! Lúc thầy có tóc thật hào hoa phong nhã, lúc không có tóc thì à người đẹp hết thời!"
(*) 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng
Lần thả rắm cầu vồng này khiến trong phòng làm việc im lặng hai giây, sau đó mấy người giáo viên khác vội vàng hắng giọng làm chuyện của mình, thậm chí lúc nói chuyện với học sinh của mình cũng nín cười đến nội thương.
Thẩm Diệc Chu đứng ở cửa phòng làm việc thở dài, tự thuyết phục bản thân rằng chưa thấy gì mới cầm bài thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phuc-toi-lam/219014/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.