Ngày cuối tuần, Dư Chúc nhận được tin nhắn của bạn học cũ, nói là có tổ chức một buổi họp mặt các bạn học kêu cậu đến sớm một chút, Dư Chúc lúc ấy cũng không biết là máu chó thế nào, lại cởi mở trong lòng, liền cầm điện thoại đi ra ngoài.
Đến chỗ đó, sờ vào túi, tiền cũng không đem theo. Vẫn là phải nhờ bạn học cũ ra ngoài giúp đỡ để đi lên.
Bạn học cũ trêu chọc Dư Chúc có phải là vẫn còn ở chung với cha mẹ hay không, có phải là cũng bị họ ép kết hôn không, Dư Chúc lắc đầu, tuy là ở cùng thành phố, nhưng cha mẹ cũng ở khá xa với chỗ cậu đang sống, bây giờ cậu chính là một người đàn ông độc thân hoàng kim đấy. Có mấy bạn đồng học nữ nghe vậy, vội vàng vây tới nói, nếu không thì ai kia với chúng ta thành đôi được không? Lúc ấy Dư Chúc không chút suy nghĩ mà trả lời “ Tôi đã tìm thấy nguời thích hợp rồi.” Nói xong chính mình cũng có chút phiền muộn, người thích hợp nào? Chủ cửa hàng kia sao….
Nghe Dư Chúc nói vậy, mấy người kia liền bao vây mà bát quái, cậu không phải là người đàn ông độc thân hoàng kim sao? Sao lại kiếm được người thích hợp rồi? Chắc không phải là do cậu cầm gương lên rồi nhìn người trong cái gương ấy rồi nói đó là người thích hợp đó chứ. Dư Chúc không để ý, mắng một tiếng, các cậu nói nhảm ít thôi, không phải là tụ họp sao, lấy rượu lấy rượu.
Phải nói là trong số đồng học của Dư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-la-em-tham-men-anh-sao/103361/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.