Nhược Băng nhìn Mạc Tu Nhiên với ánh mắt thân thiện lắm thay, nói:
"Nhiên thiếu à, hình như tôi cần chút lời giải thích từ anh."
Mạc Tu Nhiên có thể nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Nhược Băng khi nói ra những lời đó. Anh thầm đổ mồi hôi lạnh, xong rồi!!!!
Cái mạng nhỏ của anh sắp đi rồi! Không những anh trai giết anh còn cả chị dâu nữa đó. Không phải dạng vừa đâu!!! Anh đắc tội hai vị đại thần rồi.
"Anh ấy họ Mạc?" Nhược Băng nhẹ nhàng hỏi.
"Phải."
"Anh ấy là anh trai anh?"
"Phải." Mạc Tu Nhiên theo bản năng trả lời. Lời vừa nói ra anh mới nhớ ra mình bị Nhược Băng đào hố lừa.
Trái tim bé nhỏ của Mạc Tu Nhiên như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Không khí lạnh thấu xương.
"Haha, kì thực anh ấy chính là anh tôi."
"Ha?" Nhược Băng nhếch mép một câu không rõ ý tứ.
"Nhưng không phải anh trai mà là anh họ."
Ý tưởng vừa loé trong đầu Mạc Tu Nhiên vội nói. Cái phao cứu sinh của anh đây rồi!!! Chờ sau vụ này anh sang nước ngoài du lịch mới được, đống lộn xộn này phải để anh trai xử lí.
"Nhược Băng cô bình tĩnh nghe tôi giải thích được không?" Mạc Tu Nhiên gấp gáp nói.
"Anh ấy thuộc chi khác của Mạc thị. Anh trai tôi tiếp quản Mạc thị làm Mạc tổng, còn anh ấy tiếp quản Mạc gia là Mạc lão đại. Chúng tôi rất thân thiết nên coi anh ấy như người anh trai thứ hai của mình."
Lời nói ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888243/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.