Bên phía Mạc gia có việc vô cùng khẩn cấp cần xử lý, thế nên Mạc Tu Nghiêu đành phải ngậm ngùi chia tay mỹ nhân một thời gian.
"Anh chẳng muốn xa em chút nào, vợ yêu, chờ anh về rước em." Mạc Tu Nghiêu vẻ mặt không cam lòng nói.
Nhược Băng dở khóc dở cười, chỉ là tạm xa một thời gian chứ có phải sinh ly tử biệt gì đâu, tuy vậy trong lòng cô cũng có chút không nỡ.
"Được rồi, anh đi nhanh đi không muộn, nhớ cẩn thận, em chờ anh trở về."
"Trở về giúp em sinh bảo bảo đúng không?"
Lời nói của Mạc Tu Nghiêu vừa vang lên, chút lưu luyến trong lòng Nhược Băng đã bay đi từ phương nào, cô thật muốn tát bay tên khốn này!
Bạch Thiên Ân phụ hoạ sung sướng kêu lên: "Vậy là muội sắp có cháu phải không?"
Nói đoạn cô tiến đến làm bộ sờ vào bụng Nhược Băng, âu yếm nói:
"Cháu à, dì trông mong cháu ra đời lắm nha!"
Khoé miệng Nhược Băng run rẩy, bà đây còn chưa quan hệ với ai, có con bằng niềm tin à? Nhược Băng uất hận lườm tứ sư muội nhà mình, bàn tay vươn ra ngoài, dám cùng người lạ hợp tác chọc tức cô!
Mạc Tu Nghiêu hài lòng cười: "Rất nhanh sẽ có."
"Đi thôi!"
Nhược Băng cắn răng kéo xác Bạch Thiên Ân đi. Còn ở đây thêm một giây chắc cô chết vì tức mất.
Bóng dáng cô khuất dần sau biển người...
"Lão đại, Hắc Hy và Ly Mộ hợp tác đã đánh sập mất căn cứ quan trọng của chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888242/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.