Đôi tay thon dài khẽ động, chiếc mặt nạ bạc từ từ nhấc ra khỏi khuôn mặt kia. Dù chưa cần gỡ bỏ toàn bộ mặt nạ, Nhược Băng có thể thấy chiếc cằm tinh xảo của người kia- cả đôi môi mỏng khẽ nhếch nữa!!!
Người ta thường nói con trai môi mỏng bạc tình, người này cũng bạc tình đi?
Chỉ mới nhìn phần dưới khuôn mặt, trong đầu Nhược Băng đã hiện lên dòng chữ:
“Yêu nghiệt, yêu nghiệt- tuyệt đối là yêu nghiệt!”
Lúc đầu không trông chờ lắm, tự nhiên lúc này Nhược Băng lại vô cùng mong muốn được “diện kiến long nhan“.
Mạc Tu Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh khẽ nghiến răng nghiến lợi.
Cô gái nhỏ của anh khá lắm, mới xa nhau hơn một tuần mà đã quên anh, đi nhìn mặt trai lạ, cho dù là anh cũng không được!
Mạc Tu Nghiêu nở nụ cười tươi như hoa. Nhược Băng dường như có thể cảm nhận trái tim mình chệch một nhịp, cô phải hít một hơi thật sâu- để máu mũi không chảy ra ngoài.
Nụ cười kia cười mà như không cười, vừa thanh cao như tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn, vừa kiêu sa như hoa hồng, lại vừa ấm áp như gió xuân.
Không! Nhược Băng lắc đầu, vạn dặm gió xuân cũng không bằng nụ cười này, quá chói mắt...
Hắn- dường như từ khi sinh ra đã có bản lĩnh làm điên đảo chúng sinh, rõ ràng biết nụ cười kia có độc, nhưng vẫn nguyện ý để hắn đầu độc.
Bất chợt Mạc Tu Nghiêu đem mặt nạ che lại mặt, kiêu ngạo nói:
“
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888226/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.