Tuyệt đối không sai được! Mạc lão đại là anh ấy.
Có một loại người, khi người ấy đứng trước mặt bạn, ánh mắt bạn sẽ chẳng nhìn được ai khác.
Đôi mắt anh sáng rực trong màn đêm- không gì che lấp được dù chỉ một khoảnh khắc, giống như đom đóm và mặt trăng vậy!
Anh ấy, ngũ quan tinh xảo, trong trẻo mà lạnh lùng, tao nhã mà tự kiêu, ôn hoà mà ấm áp.
Anh ngay bên cạnh cô, trước mặt kia thôi, thậm chí chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Nhưng lại chợt nhận ra người như anh ấy vĩnh viễn không ai có thể với tới được, vì lẽ anh ấy quá cao quý, giống như vị thần toạ lạc trên thiên giới.
Dù chỉ hơn một tuần không gặp anh, Nhược Băng cảm giác dường như cả một thế kỉ.
Anh ấy quá đẹp, quá hoàn mĩ, tưởng chường không chân thực.
“ Ngây người cái gì? Em muốn chôn xác ở đây?”
Không phải giọng nói lúc trước của anh mà thanh âm xa lạ vang lên.
Rốt cuộc anh có bao nhiêu khuôn mặt, anh có bao nhiêu tình cảm với em? Hay chỉ là giả dối? Tâm tình Nhược Băng xao động, cô không biết lúc này mình phải làm gì...
Mạc Tu Nghiêu bên kia thấy cô gái ngây người, anh không chần chừ, bá đạo ôm lấy cô bế kiểu công chúa.
Nhược Băng không thích ứng được hành động này của anh, cơ thể cô động đậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
“ Em không muốn chết thì ngồi yên cho tôi!” Mạc Tu Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888227/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.