Mạc Tu Nghiêu bực tức không thôi, cô ấy đã cười tên với tên này thì thôi đi, hắn còn dám đứng che cô khỏi tầm mắt anh? Chán sống rồi đúng không?
Anh dơ chân đá vào bụng Hồi Phi, lực đạo không hề nhẹ, quả thực không lưu tình chút nào, Hồi Phi bất ngờ nhìn:
“Lão đại.....”
“ Đi quá chậm, còn dám cản đường tôi?”
Hồi Phi ôm bụng, anh ta quả thật oan ức mà, là cô ấy đứng trước đó chứ! Với lại không hề anh vừa lập công giúp lão đại hay sao?
Anh ta chả nghe phía bên Mạc thị lão đại đã đón được phu nhân về nhà, hai người tình chàng ý thiếp, chỉ còn thiếu tờ giấy chứng nhận quan hệ vợ chồng nữa thôi!
Sự thật chứng minh những tin bái quát này quá đáng sợ, một truyền mười, mười truyền trăm, thử hỏi độ chính xác còn bao nhiêu?
Hồi Phi oan ức lắm thay...
Nhược Băng mới để ý cô đang đứng trước cản người ta đấy!
Tội lỗi, tội lỗi, Nhược Băng đứng sang một bên nhường đường, tay ra tư thế mời.
Cô nào dám cười, chỉ có thể duy trì bộ dáng nghiêm túc trước vị này.
Mạc Tu Nghiêu không nói gì, lạnh lùng bước qua như một cơn gió.
Đoàn người tiếp tục đi. Tất nhiên Nhược Băng phải ngoan ngoãn đi theo rồi, đồ của cô còn nằm trong tay Mạc lão đại, không có chúng, trong lăng mộ này chẳng phải hiến mạng hay sao?
Đích thân Mạc lão đại đến đây tìm kiếm chắc chắn phải là thứ quý giá, đừng nói cũng là thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888225/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.