“ Rào....”
Là âm thanh sóng đánh vào bờ đá dưới kia đã che đi tiếng tim đập liên hoàn của Nhược Băng. Hoá ra anh ta cũng có mặt si tình như thế.
Chắc phải yêu cô gái đó lắm! Mà cô thì sao?
Cô cười khổ, chỉ là người qua đường mà thôi...
“ Tôi từng nghe ở đâu đó nói rằng “Pha lê dễ vỡ, hoàng hôn dễ tàn” anh nhìn kìa, mới đây còn thấy mặt trời lặn, giờ đâu rồi?”
Trong một khắc cô nhìn thoáng qua anh kia, Mạc Tu Nghiêu ảo giác cô nhìn anh thật dịu dàng như cô gái nhìn người mình yêu vậy.
Ý cô nói tất cả những việc trong quá khứ chỉ là ảo ảnh tan biến vào hư không? Mảnh pha lê kí ức vỡ rồi đúng không? Vì em, dù đôi tay có đẫm máu tôi cũng sẽ gắn mảnh vỡ lại mà...
Không cầu em yêu tôi, chỉ cần em tình nguyện ở bên tôi là được. Điều này khó vậy sao?
Mạc Tu Nghiêu muốn hỏi lắm, nhưng anh sợ cô sẽ khinh bỉ thứ tình yêu ích kỷ này của anh...
“ Vào nhà thôi! Đồ ăn chuẩn bị xong rồi!”
Anh bước nhanh vào nhà, để lại trong mắt cô bóng hình cô độc.
Nhược Băng nhìn vào phía xa xa, trăng đã lên. Cô khẽ lẩm bẩm:
“ Tình cảm của anh dành cho em cũng chỉ là thoáng qua, tạm bợ đúng không? Ôn nhu này, dịu dàng này. Anh đến bao giờ thì thu lại?”
Sau đó xoay người bước vào nhà...
.......
Cùng lúc đó ở phía eo biển không xa.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888189/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.