Nhược Băng bước vào phòng bếp thì thấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
Cái này là chuẩn bị cho mười người ăn đi...
“ Khụ...khụ...Cái này nếu tôi ăn không hết thì có thể gói về được không?”
Mạc Tu Nghiêu nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ với đại ý: em thật kém sang.
Nhược Băng nghĩ sang là cái lông gì? Có no bụng không?
Nhược Băng đang muốn ngồi vào bàn ăn bắt đầu chiến thì có người không vui.
“ Rửa tay.”
Thế là cô nàng nào đó đành phải ngoan ngoãn cắp mông vào nhà tắm. Thôi chịu uỷ khuất chút vậy, đằng nào cô đang ăn trực của người ta đó.
Nhược Băng rửa tay xong thì đã thấy Mạc Tu Nghiêu ngồi sẵn ở ghế. Tư thái của anh rất ung dung, bình tĩnh tựa như vị thần tối cao nhìn xuống chúng sinh vậy.
“ Em ngồi đi.”
Nhược Băng gật đầu, ngồi ngay ngắn xuống ghế. Cô bất động là đang chờ bên kia hành động trước.
Trái với suy nghĩ của Nhược Băng, Mạc Tu Nghiêu vẫn ngồi yên như
đang thách thức người ta vậy.
Mẹ kiếp, một bàn đặc sản đó!!!
Chủ nhà chưa ăn, khách như cô sao dám động đũa chứ.
“ Anh còn đợi ai đến sao?”
“ Đợi em cho tôi ăn.”
“..........” Tên khốn này luôn muốn chơi chứ với cô. Nói câu mờ ám như thế làm gì chứ.
Nhược Băng đành phải gắp con cua to đùng bỏ vào bát anh ta.
“ Anh ăn cái này đi, rất tốt cho sức khoẻ, bổ thận tráng dương.”
Nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888190/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.