Nhược Băng khẽ nhìn về phía Mạc Tu Nghiêu.
Cô luôn cảm thấy anh ta rất cô độc- tựa như con sói trên thảo nguyên vậy. Sói cô độc làm thương người khác nhưng cuối cùng cũng sẽ tự tổn thương chính mình!
Anh đứng dựa vào gốc ngọc lan đó. Hình như anh rất thích hoa ngọc lan? Kì thực trên người anh cô thường ngửi thấy hương ngọc lan đặc trưng.
“ Anh thích hoa ngọc lan hả?”
Mạc Tu Nghiêu lắc đầu:
“ Không có.”
“ Trên người anh tôi thường thấy mùi hương này.”
Mạc Tu Nghiêu bước về phía bàn đá làm Nhược Băng phát hoảng, anh ta định làm gì?
Trái với suy nghĩ của cô, anh rất an phận ngồi ở phía đối diện.
“ Em có nghe câu “Yêu ai yêu cả đường đi” chưa?”
Ohhh....anh ta hay trêu đùa cợt nhả với cô, Nhược Băng nghĩ anh ta đào hoa, không nghiêm túc, cô có sai không? Nghe anh nói câu đó không hiểu sao lòng cô khó chịu.
“ Vì người anh yêu thích hoa ngọc lan?”
“ Không có.”
“.........” Đệt, anh ta trêu đùa cô hả? Nói trước sau chẳng liên quan gì?
Mạc Tu Nghiêu mím môi, quan sát kĩ từng biểu tình trên khuôn mặt cô nhưng chỉ có toàn sự thờ ơ.
“ Để tôi kể em nghe mối tình đầu của tôi.”
Đôi mắt anh hướng nhìn ra phía biển xa xăm....
“ Có một thời gian tôi sống ở đây. Nói chính xác không phải sống mà là giam cầm. Có một cô gái nhỏ xuất hiện vào một ngày đẹp trời. Cô ấy bám theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888188/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.