Đã ba ngày trôi qua.
Sáng, trưa, chiều, tối theo quỹ đạo tên khốn đó vẫn xuất hiện trước mặt cô- mà tần suất ngày càng dày hơn.
“ Nhược Nhược, chào buổi sáng.”
“ Buổi sáng em gái nhà anh, giờ trưa rồi.”
“ Tôi không có em gái.”
“........”
Nhược Băng vò đầu bứt tai, tên khốn này muốn bức cô phát điên đúng không? Cô không rảnh chơi với hắn đâu, còn chưa nghĩ ra ca khúc kìa...
Hôm qua Lưu Huy gọi điện đến bảo cô sáng tác một ca khúc hoàn toàn mới.
Vì sao à? Tự nhiên “Hoa lệ” hot rầm rầm trên mạng, lượt chia sẻ nhiều như mưa. Bây giờ nhóm nhạc hát lại bài đó lượng tiêu thụ sẽ giảm, thính giả không còn tò mò nữa.
Cho nên Nhược Băng có nhiệm vụ sáng tác ra bài mới...
Đôi vai cô đang nặng trĩu đây. Viết một ca khúc không hề đơn giản, quan trọng là cảm hứng nữa.
Mà hiện tại tâm trạng cô không hề tốt chút nào.
“ Nhược Nhược, nghe nói em chưa nghĩ ra ca khúc cho lần ra quân hả?”
Nhược Băng nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ, tôi mà nghĩ ra cũng không rảnh ngồi đây giày vò thế này đâu!!!
“ Tôi đang bí ý tưởng.”
Mạc Tu Nghiêu mỉm cười nhìn cô.
“ Anh biết một nơi rất tuyệt, chắc chắn sẽ gợi cho em cảm xúc.”
“ Không phải là nhà nghỉ đấy chứ?”
“........” Hình như anh đã gây cho cô ấn tượng sâu sắc lắm rồi!!
Rõ ràng thấy cô cau mày suốt ngày, anh có ý tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888187/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.