Dương Tiêu: Đây là game.
Trực tiếp lơ câu nói của cô.
Mạt Mạt: phu quân, để Mạt nhi cởi áo cho chàng.
“.......” Cởi cái lông nhà cô ý. Cô nương à? Cần bà đây nhắc lại đây là game, là thế giới ảo đó!!!
Muốn hoan ái hả? Có tiền là được, tôi không đáp ứng được nhu cầu của cô đâu!
Kì thực Nhược Băng cũng muốn nói vậy lắm chứ! Cơ mà căn bệnh “Thương hoa tiếc ngọc” của cô lại tái phát rồi...Thôi, cô không nỡ chà đạp hoa nha~
Cùng lắm sau này cô không bao giờ chơi game này nữa là được.
Dương Tiêu: Chỉ là nhìn qua màn hình, dữ liệu ảo. Cô thích tôi lắm hả?
Mạt Mạt: Từ lần đầu gặp chàng ta đã nhất kiến chung tình.
Nhược Băng bật cười, hình như cô quen cô ta được vài giờ đồng hồ thôi mà, sao giống như hàng thế kỉ vậy!!!!
Mạt Mạt: Chàng có biết trong tình yêu bi thương nhất là gì không?
Dương Tiêu:...Không.
Mạt Mạt: Một giấc mộng mãi không tỉnh
Một mối tình mãi không tan
Một chấp niệm mãi không tàn.
Moé? Cô ta còn biết cả làm thơ nữa kìa!!! Sao nghe lâm li bi đát vậy.
Dương Tiêu: Cô có thể bán bản quyền cho tôi không? Tôi có việc cần làm.
Mạt Mạt: Không cần, chàng cứ dùng. Chúng ta là phu thê nha.
Nhược Băng dâng lên cảm giác tội lỗi vô cùng, cô đang đi lừa tình con gái nhà lành sao?
Mạt Mạt: Phu quân chúng ta tâm sự được không?
Dương Tiêu: Đừng gọi tôi là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-khong-lay/1888186/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.