" Anh ăn đi " - Cô mỏi tay lắm nha. Không nghe anh nói gì, Mai Ngọc Hân bất giác nhìn khuôn mặt anh, trong đôi mắt của anh hình bóng cô hiện lên vô cùng rõ ràng, trái tim một lần nữa đập liên hồi.
" Anh vào ngồi đi " - Cô bỗng nhớ đến việc quan trọng này.
Trương Huy Khánh đi đến chiếc bàn được trang trí tỉ mỉ kéo ghế ngồi xuống, từ đâu đó những người giúp việc bước ra trên tay là những dĩa đồ ăn ngon miệng. Anh không nhìn những thứ đấy mà nhìn cô thật sâu như muốn hiểu hết về con người của cô.
" Không phải hôm nay cũng là sinh nhật em sao? " - Anh đã cho người điều tra hết rồi.
" Ừm... vâng " - Cô thành thật gật đầu.
" Ăn sinh nhật chung đi "
Mai Ngọc Hân sững sờ nhìn anh, dù không biểu hiện ra ngoài nhưng cô biết Trương Huy Khánh cũng không thích gì cô, mf bây giờ anh ta lại kêu cô ăn sinh nhật chung? Tuy vậy cô cũng mỉm cười nhìn anh, cứ coi như cô là đang lấy lòng anh đi, như vậy trong lòng cô vẫn vui vẻ. Quản gia Trương biết điều liền gọi người đem thêm một chiếc ghế nữa. Ngồi xuống đối diện anh cô bất giác đỏ mặt, anh cứ nhìn cô chằm chằm làm cô rất ngại.
" Anh ăn đi chứ "
Cả hai người cùng ăn trong im lặng, lâu lâu sẽ nói gì đó. Một, hai, ba... từng giọt mưa rơi xuống. Bầu trời vang lên một tiếng, mưa trút xuống ào ào. Quá bất ngờ, Mai Ngọc Hân cứ ngồi đấy, Trương Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-da-la-vo-cua-anh-roi-sao/43044/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.