" Đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, có nhìn cũng chẳng thay đổi được gì " - Trương Huy Khánh quay qua nhìn cô, nói một hàm ý sâu xa mà chỉ anh mới hiểu được. Nếu nói hôm nay anh không có rung động thì không đúng, và anh sẽ bóp nát cảm xúc ấy để nó mãi mãi không thuộc về anh. Cô đỏ mặt quay đi, tiếng tim đập liên hồi làm cô cảm thấy mình như bị anh nhìn thấu. Cả hai cứ như vậy đi đến xe của anh, không ai nói nhau câu nào, bầu không khí trong xe êm ắng lạ thường.
" Tại sao cô lại ở đó? "
" Em....em cũng không biết nữa " - Cô bối rối trả lời, cô đang bị mất trí nhớ nên đi đến đó theo bằng linh cảm mách bảo? Chỉ có con nít mới tin!
Trương Huy Khánh cũng không truy vấn mà chỉ ngồi đó như lơ đãng nhìn cô một cái rồi thôi. Chiếc xe nhanh chóng chạy về biệt thự, Mai Ngọc Hân bước xuống xe, chào anh một cái rồi đi vào biệt thự, Trương Huy Khánh chỉ gật đầu rồi cũng đi đến công ty. Bước vào phòng khách, nhìn nơi cô ở mấy ngày nay, cho dù nó được trang hoàng với những thứ đắt đỏ thì vẫn còn thiếu thứ gì đó, đấy là sức sống! Nơi đây quá buồn tẻ! Như quyết định cái gì đấy, cô chạy đi tìm quản gia Trương nói cái gì đó chỉ thấy quản gia Trương như cân nhắc rồi cũng gật đầu đồng ý.
Sáu giờ tối, xe của Trương Huy Khánh đã chạy về biệt thự, Trương Huy Khánh bước vào trong phòng khách, anh cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-da-la-vo-cua-anh-roi-sao/43043/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.