Không nhớ mình ngủ từ lúc nào, lúc Mai Ngọc Hân tỉnh dậy thì cả người đã mồ hôi đầm đìa. Lúc cô ngủ đã mơ một giấc mơ rất khủng khiếp, trong giấc mơ Trương Huy Khánh đứng bên đối diện với cô trên tay cầm khẩu súng vẫn còn khói, dưới chân anh ta là cha cô đang nằm thoi thóp trên vũng máu.... còn cô chỉ biết đứng đó nhìn! Cảnh tượng đó cứ lặp lại nhiều lần với cô làm cô cảm thấy sợ hãi, người ta thường nói giấc mơ chính là hiện thật của tương lai không phải sao? Cô biết mình đang dần có tình cảm với anh ta nhưng cô không phân biệt được đó là thương hại, đồng cảm hay tình yêu nữa nhưng cô phải giữ khoảng cách với anh ta. Đã hai ngày trôi qua, cũng nên liên lạc với Trần Quỳnh Trang thôi, cô đang rất cần sự trợ giúp từ họ. Mai Ngọc Hân thay vội một bộ đồ đơn giản rồi xuống lầu, Trương Huy Khánh đang ngồi nói gì đó với một người đàn ông.
" Anh khánh, buổi sáng tốt lành " - Cô đến bên anh và nở nụ cười có chút cứng ngắc.
Trương Huy Khánh chỉ gật đầu rồi lại quay qua người đàn ông kia, Mai Ngọc Hân hơi bất ngờ xen lẫn một chút nhói đau, sao cô có thể ảo tưởng anh ta đối tốt với mình chứ? Ngoan ngoãn ngồi cách xa Trương Huy Khánh, cô cúi đầu đùa nghịch ngón tay mình.
" Cậu cứ náo loạn bọn họ đến khi nào tôi cho dừng thì thôi "
" Vâng, thuộc hạ hiểu "
Không phải cô nghe lén mà là tự âm thanh nó cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-phai-em-da-la-vo-cua-anh-roi-sao/43045/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.