[Chỉ cần biết cách an ủi, khi có chuyện buồn nhất định họ sẽ tìm đến bạn.]
Saint đến thăm thư kí Hân sẵn tiện đến khoa cấp cứu gặp Đông Hằng. Quen nhau được một thời gian rồi, đường đi trong bệnh viện trở nên dễ dàng hơn, nhân viên ở đây cũng không còn quá xa lạ.
Saint chưa đi đến phòng làm việc của Đông Hằng thì thấy anh đã bước ra "Anh về sao?"
Đông Hằng thấy cậu thì không quá ngạc nhiên "Ừm, Ngọc Hân hôm nay xuất viện rồi nhỉ."
Saint nói "Đúng vậy, chú vừa đến làm thủ tục xuất viện nên em qua gặp anh này."
Đông Hằng nhìn đồng hồ nói "Vậy để anh đưa em về."
Saint không biết anh đang vội vã làm gì "Lát anh có việc à?"
Đông Hằng ngập ngừng "Thật ra anh có hẹn với mẹ em."
Saint gật đầu "Vậy anh không cần đưa em về đâu, anh cứ đi bận việc đi."
Đông Hằng nói "Em không tò mò chuyện gì sao?"
Saint cười nói "Không đâu, đến lúc thích hợp thì anh sẽ nói mà."
Đông Hằng đặt tay lên đầu cậu "Hay em cứ đến đi, chỉ là do mẹ sợ em không chịu được."
Bà Cảnh nhìn thấy Saint cùng về nhà ngoại với Đông Hằng tâm trạng liền thêm lo lắng. Rõ ràng đã cố ý gọi gặp riêng anh, sợ mọi chuyện sẽ trở nên càng tệ hơn.
Hai người ngồi đối diện bà Hà, ánh mắt chờ đợi được nghe sự thật. Bà Hà cũng không vòng vo trực tiếp vào chủ đề chính.
Bà Cảnh nói "Mẹ không biết lúc ngủ Saint
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433377/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.