[Cậu ấy quả thật không không minh nhưng thứ tôi có nhiều nhất là thời gian, rồi cậu ấy cũng sẽ dần dần hiểu được.]
Đông Hằng nhìn thấy Anh Khôi từ xa đi lại thì đưa mắt nhìn quanh tìm Quang Hậu "Hậu, Anh Khôi đến kìa."
Quang Hậu bỏ việc lau dung cụ đang dang dở, vội vàng chạy lại "Đâu hả."
Đông Hằng bắm lấy cơ hội cốc đầu Quang Hậu "Cậu ngày càng không thể thiếu Anh Khôi được nhỉ."
Anh Khôi nhìn thấy Đông Hằng đánh đầu Quang Hậu thì anh nhanh chân lại gần xoa đầu cho cậu "Cậu ấy đã ngốc lắm rồi, cậu mà đánh đầu rữa thì..."
Đông Hằng vờ bênh vực "Không được mắng cậu ấy ngu ngốc."
Quang Hậu còn chưa kịp cảm động thì Đông Hằng lại châm thêm một câu "Như vậy sẽ khiến cậu ấy sẽ tủi thân."
Anh Khôi không ngăn Quang Hậu lại thì Đông Hằng sẽ bị đánh chết mất. Nhìn thấy hai người định rời đi Đông Hằng mở giọng níu kéo "Này Quang Hậu còn đang trực mà."
Quang Hậu đưa Đông Hằng giẻ lau "Hết ca rồi còn gì, nhờ cậu cả."
Nếu không phải Quang Hậu từng nhiều lần trực giúp Đông Hằng thì bây giờ anh đã kiếm chuyện tiếp rồi.
Thời gian thay ca qua gần nửa tiếng mà vẫn chưa thấy bác sĩ nào đến. Đông Hằng gọi điện thúc giục thì họ có đủ lý do để nói.
Lại có một bác sĩ khác gọi đến "Đông Hằng à, chỗ tới đang không tiện, cậu..."
Đông Hằng giọng tự nhiên "Đang cố đây nhưng hôm nay mọi người bị làm sao vậy. Tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-noi-toi-yeu-cau/2433379/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.