Chính cô bị giọng nói ôn nhu ấy mê hoặc lòng người.Đôi mắt mông lung mà nhìn vẻ mặt kia của anh.Lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh,hoàn toàn không còn là Thẩm Lạc Dịch cao cao tại thượng nữa.
Du Giản Mẫn cựa quậy thân mình,muốn ngồi dậy.Cô càng nhúc nhích thì anh càng siết chặt hơn.
Thẩm Lạc Dịch trộn đầu mình vào hõm vai của cô.Lưu luyến mà hít lấy mùi hương nhàn nhạt kia.
-Mẫn Mẫn anh sai rồi,em đừng đẩy anh ra nữa,có được không?
Xúc cảm ấm nóng dinh dính trên cần cổ khiến cô chợt cứng đờ lại.Cô không dám liên tưởng đến việc đang nảy ra trong đầu mình.Chỉ cảm thấy cơ thể đang dần run rẩy,cánh tay đang đặt trên thân anh liền vô thức siết chặt.Lúc này đây cô mới phát hiện cảm xúc của mình hơi rối loạn.
Liền đưa tay nâng khuôn mặt kia lên.Ngón tay khẽ quyệt đi nước mắt đọng trên đôi gò má của anh.
Đến cuối cùng cô vẫn không thể chịu đựng nổi con người này.Anh không yêu cô,vì cớ gì lại khóc thành ra như thế.
Một người đàn ông lạnh như băng,ngay cả nụ cười cũng khiêm tốn.Đừng nói đến chuyện được nhìn thấy người này rơi lệ.
Tim trong lồng ngực vô thức mà co thoắt.Du Giản Mẫn khó khăn mà mở lời.
-Anh sai ở đâu?Vì cớ gì lại hành hạ nhau lâu như vậy kia chứ, Thẩm Lạc Dịch chúng ta vẫn nên buông bỏ quá khứ đi thôi .
Anh nhìn cô,ánh mắt chỉ chứa một một bóng dáng ấy mà thôi.Cho dù trải qua một nghìn hay một vạn năm thì ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-no-buong-tay/3647107/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.