Quả nhiên, không gặp bác sĩ, chỉ dựa vào việc nằm, ngày thứ ba bệnh của Hàn Niệm đã nặng hơn. Nhưng cô vẫn không chịu đi bệnh viện, cũng không chịu ăn. Đường Diệc Thiên bị cô chọc tức không còn cách nào khác, hỏi cô,"Có phải ở trước mặt anh nên em làm vậy không?"
Cô cười gượng, hỏi lại, "Em biến thành người khác rồi sao?"
Đường Diệc Thiên đưa tay véo nhẹ một cái lên khuôn mặt tươi cười trắng bệchcủa cô, "Anh đã hẹn Tô Hải Mai, em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi tìm bàta là được rồi."
Hàn Niệm nắm lấy tay phải của anh, khớp xươngbàn tay rõ ràng vừa đáng tin vừa có lực, "Diệc Thiên..." Cô cảm thấy tim mình giống như bị người ta đục khoét, cắt từng miếng máu và thịt lẫnlộn, cô biết chuyện này rất tàn nhẫn, "Anh vẫn cảm thấy...Ba anh bị ôngấy hại sao?"
Nếu Đường Diệc Thiên kiên định, giống như mình, vậyvới mình mà nói, cho dù giữ lại tính mạng của Hàn Phục Chu, chỉ sợ mìnhđau khổ và dày vò cũng không có cách nào tha thứ.
Cô biết, mìnhyêu anh dằn vặt bao nhiêu, anh yêu cô sẽ dằn vặt hơn thế. Kéo chặt mộtngười không tha, khiến anh và mình đều rơi vào địa ngục, đây là yêu, hay là ích kỷ, hay bởi vì yêu cũng là một thứ ích kỷ?
Anh trở tay nhẹ nhàng nắm lấy cô, "Anh đã từng trả lời em rồi mà." Trên thế giới này, chuyện anh đã đồng ý với em, chuyện nào cũng sẽ làm được.
"Bang bang!" Hai tiếng đập cửa, tiểu Diệu Linh xông vào phòng như viên đạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922216/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.