Bất luận thế nào HànNiệm cũng không thể ngờ được, người dấy lên trò đùa buồn chán bốn nămtrước lại là Hạ Đông Ngôn. Càng không thể ngờ, cái Đường Diệc Thiên coilà chứng cớ, còn có tấm thẻ nhớ đưa ba cô vào tù lại lấy được ở trongnhà cô.
Hạ Đông Ngôn bổ sung thêm một câu, "Lúc đó còn có mấycuốn sách và hình đè lên hộ khẩu, anh thuận tay lật ra xem...chắc là tấm thẻ nhớ được kẹp trong sách, bị anh di chuyển, đúng lúc vướng vào trong hộ khẩu."
Dù không dùng hộ khẩu thường, một năm cũng phải dùngmấy lần, hơn nữa có hai trang, nếu muốn giấu gì đó cũng không giấu được, thực sự chỉ có một khả năng là bị rơi vào rồi mang đi luôn.
Sách đó là di vật của mẹ Phạm Tâm Trúc, nhiều năm qua không có ai đụng tới,giấu một tấm thẻ nhớ mỏng không phải là chuyện khó. Nhưng ai lại giấutấm thẻ nhớ trong sách của mẹ cô? Ai có thể có bản lĩnh nghe lén trongđiện thoại của ba Hàn Phục Chu?
Những đoạn phim ngắn trong đầuHàn Niệm vô cùng lộn xộn, cô không nghĩ ra được gì, cũng có thể, côkhông dám. Đường Diệc Thiên ôm chặt vai cô, Hàn Niệm khẽ run rẩy.
Hạ Đông Ngôn giống như một đứa trẻ bị thầy cô giáo phát hiện chuyện xấu,ngoan ngoãn cúi đầu chờ xử lý. Nhưng không ai biết nên xử lý Hạ ĐôngNgôn thế nào, anh đúng hay sai, giống như Đường Diệc Thiên nói, chuyệnđã xảy ra, nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Đường Diệc Thiênbiết, Hàn Niệm đang sợ hãi, sợ hãi sự thật của quá khứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922218/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.