Trước ngày 24 tháng 4 năm 1994, không có mấy ai biết huyện Bạch Mặc ở biên giới tây nam. Sở dĩ kêu tên dễ nghe là Bạch Mặc, là vì ở đây sản xuất rất nhiều mò thiếc.
Là một trong những tỉnh có nhiều mỏ thiếc nhất trong nước, số lượng mỏ thiếc trữ ở tỉnh Vân Nam chiếm trên 30% trong cả nước. Huyện Bạch Mặc chịu sự quản lý của thành phố M, cách Cá Cựu không xa. Bởi vì ở biên giới, phát triển lạc hậu, lúc thập niên 90 nơi này là một thị trấn hoang vu trên núi.
(Cá Cựu: thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc )
Năm 1983 Hàn Phục Chu tốt nghiệp đại học, hưởng ứng lời kêu gọi "Thanh niên trí thức trợ giúp biên cương" của quốc gia, tình nguyện hỗ trợ cho biên cương, được chính phủ phân đến làm việc tại huyện Bạch Mặc ở biên cương phía tây nam. Tuy là thị trấn, nhưng kinh tế...Có thể nói kinh tế hoàn toàn không có gì đáng để nói, vô cùng lạc hậu. Mười lăm thị trấn nhỏ chịu sự quản lý của huyệt đều sống bằng nông nghiệp, những cuộc tụ họp của hằng năm đều là trao đổi đồ vật.
Điều này làm cho đám sinh viên đại học muốn thể hiện sức mạnh hoàn toàn choáng váng, tri thức của tất cả bọn họ dưới hoàn cảnh như thế, thậm chí còn không bằng đi cày ruộng bón phân còn có ích hơn.
Năm đầu tất cả bọn họ đều không ngừng kêu khổ, liên tục có người nhờ quan hệ mà được gọi về thành phố. Học sinh đại học ở lại chỉ có Hàn Phục Chu, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-nho-khong-quen/1922213/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.